Câu thơ tài hoa được nhiều người tìm đọc nhất hôm nay 15/03/2024

Lang thang qua phố cổ
Dắt bóng mình đi chơi ...
Lấm tấm cánh trắng ơi
Một đường vòng ngan ngát
Mấy mươi năm trên vai
Mỗi thu về mỗi khác

Hoa sữa - Trương Ngọc Lan

Top 20 bài thơ có tổng lượt xem nhiều nhất hôm nay 15/03/2024

KHÓC – CƯỜI

Ta chôn nỗi buồn sâu thẳm
Vào trong vụn vỡ nụ cười
Bởi đời nhiều khi đen trắng
Khóc cười cũng vậy mà thôi

Ta trao niềm thương chân thực
Nhận chút tình ấy hư hao
Biết là đau trong lồng ngực
Xót xa đổi lấy ngọt ngào

Bắt bản thân mình tử tế
Với người sống tệ với mình
Ngẫm rằng đời là như thế
So gì mấy đoạn điêu linh

Thôi thì người cứ gian dối
Còn ta vắt kiệt chân thành
Mấy vòng trầm luân chìm nổi
Một đời ngắn ngủi mong manh

Cứ kiệt cùng xanh như lá
Nắng mưa dù có héo tàn
Cuối cùng rụng rơi vẫn trả
Cho đời chồi mới mơn man

Vâng ta … Là ta … sẽ thế
Giấu buồn trong nụ cười tươi

Đồng Ánh Liễu

Tặng Tình Nhân

Tặng Tình Nhân

Tặng Tình Nhân (Hồ Xuân Hương)

Rắp hỏi chơi đây những thẹn thùng
Chữ tình ai nỡ dứt cho xong
Những người trong cuộc nhiều người lạ
Là của trên đời vốn của chung
Duyên phận ngán thay thân yểu điệu
Tài hoa gầy cả mặt anh hùng
Này thơ ai tặng ai ai đó
Gặp gỡ rồi ra họa có không

(Bản khắc 1914)

Bản Thi ca Nam âm
Tựa đề: Quá Nghệ An hoài giai nhân
Câu 4: của trên đời vốn của chung
Câu 5: Duyên phận ngán xem thân thiếu nữ
Câu 7: Thôi thôi còn biết làm chi tá
Câu 8: Thục nữ rồi ra họa có không

Bài thơ hay các bạn vừa xem là bài “Tặng Tình Nhân” của tác giả Hồ Xuân Hương. Thuộc tập Thơ Nôm Truyền Tụng, danh mục Thơ Hồ Xuân Hương trong Những Tác Phẩm Thơ Tiêu Biểu Và Nổi Tiếng. Hãy cùng đọc và thưởng thức những tác phẩm khác, còn rất nhiều những bài thơ hay đang chờ đợi các bạn!

Canh Khuya Cảm Tác

Canh Khuya Cảm Tác

Canh Khuya Cảm Tác (Nguyễn Bính)

Bàn cờ thế sự gớm ghê thay!
Thua được nào ai biết rõ ngày?
Khắc khoải năm canh quyền nhớ nước,
Bơ vơ ngàn dặm nhạn theo mây.
Thức ròng rã nguyệt san còn lạnh
Ngủ mệt mê trời cảnh đã say
Gối điệp mơ màng vùng trỗi dậy
Vừa toan tính đó có ai hay?

Bài thơ hay các bạn vừa xem là bài “Canh Khuya Cảm Tác” của tác giả Nguyễn Trọng Trí. Thuộc danh mục Thơ Hàn Mặc Tử trong Những Tác Phẩm Thơ Tiêu Biểu Và Nổi Tiếng. Hãy cùng đọc và thưởng thức những tác phẩm khác, còn rất nhiều những bài thơ hay đang chờ đợi các bạn!

Top 10 Bài thơ hay về làng quê Việt Nam

Top 10 Bài thơ hay về làng quê Việt Nam

Hình ảnh làng quê luôn mang nét đẹp rất mộc mạc, gần gũi và thân thương, thấm sâu vào tâm thức Việt Nam từ bao đời nay với hình ảnh cây đa giếng nước, mái đình, dòng sông, con đò và người mẹ tần tảo sớm hôm…phongnguyet.info xin giới thiệu những bài thơ hay về làng quê Việt nam.

Bài thơ: Chợ quê – Phạm Hùng

CHỢ QUÊ
Thơ Phạm Hùng

Đàn gà nhỏ ngẩn ngơ tìm bóng Mẹ
Cụm dong giềng xơ xác lá chiều qua!

……………………………………………………
Bãi đất trống nơi đầu làng rộn rã
Khi giọt sương vẫn còn đọng trên cành
Quê tôi đấy mỗi ngày phiên tháng chạp
Rất ồn ào đẩy nhịp sống thêm nhanh.

Tiếng cười nói rộn ràng gây náo nhiệt
Người hỏi mua, kẻ mời bán không ngừng
Quả bưởi lớn còn nguyên cành vàng ruộm
Buồng chuối kìa cao phải đến ngang lưng.

Mớ cải bẹ nom mỡ màng xanh mướt
Củ su hào nguyên phấn trắng tròn xoe
Cà chua đỏ nhìn mịn màng căng mọng
Những mớ hành đâu kém nõn nà khoe.

Cành ly trắng đang vươn mình kiêu hãnh
Gốc đào phai trổ lộc biếc mượt mà
Những bông cúc luôn nhẹ nhàng êm dịu
Những đóa hồng lại đài các kiêu sa.

Mấy đứa trẻ mon men ngồi xem chữ
Cụ đồ già mài mực hạ tứ thơ
Cô bán vải luôn mồm rằng lụa tốt
Mấy chàng trai thấy gái đẹp… lượn lờ.

Non thúng nếp Mẹ đong về gói bánh
Bán đôi gà, mua thịt lợn làm nhân
Vài ký đỗ, cân miến cùng hoa quả
Ồ thì ra… Tết Nguyên Đán đã gần.

Những ký ức của một thời con trẻ
Chờ bánh chưng, mong áo mới… ùa về
Vẫn xuôi ngược giữa dòng đời hối hả
Nay đắm chìm trong một góc chợ quê.

PH. 05.01.2017.

Bài thơ: Miền kí ức Cà Mau – Lâm Bình

Miền kí ức Cà Mau

Thơ: NS Lâm Bình

Sắc hoa hồng dịu ngọt giữa miền Tây
Cùng nhẹ bước về tìm quá khứ…
Nơi ta sinh là nơi ta gìn giữ
Tháng năm hồn đất hoá anh hùng

Cà mau ấy! Một phần đời Cha Mẹ
Theo chiến khu xưa lừng lẫy oai hùng
Đất tạc dáng con người thành chiến sỹ
9 năm trường kỳ nào có xá chi!

Ngày xuống tàu đi về miền Bắc ấy….
Có ai ngờ đằng đẵng 21 năm
Con đỏ hỏn trong vòng tay Mẹ ẵm
Mênh mông chuyến tàu vượt trùng dương….

Hơn 60 năm con trở về đất Mũi yêu thương
Lặng tìm …ký ức dấu thời gian còn đọng lại
Nặng trĩu niềm riêng khắc khoải…
Còn gì trong khoảng mong manh?

Bến đò xưa, hốc đá rêu xanh
Nơi Mẹ đã sinh con trong cơn vật vã….
Chiếc thuyền nhỏ đơn côi còn nấn ná…
Lưu lại tấm lòng muôn chiến sỹ chắn che.

Tháng 4 con về kỷ niệm cũ …lắng nghe
Nắng mới xôn xao…. Ánh cuời lấp lóa
Chói ngời những ngôi nhà uy nghiêm lộng lẫy
Đất đã tạo dáng hình ông chủ của hôm nay!

Con lắng nghe nhịp điệu của thời gian
Đang chuyển động nơi tận cùng Tổ quốc
Nơi sinh ra cũng là nơi có được
Hồn đất hôm nay rực rỡ ánh chiều hồng!

Cà Mau 10/4/2017

P/s ( Nhân chuẩn bị thực hiện cuốn sách viết về chân dung cuộc đời ba tôi Tướng Lâm thái Hòa ,tôi đã về nơi đất Mũi và đã có những cảm xúc ,hình ảnh trên )

Bài thơ: Đất mẹ Tràng An – Tony Bui

ĐẤT MẸ TRÀNG AN
Thơ : Tony Bui

Anh trở về với
đất Mẹ yêu thương
Qua Tràng An* còn vương hình bóng cũ
Kỷ niệm xưa khắc trên cây cổ thụ
Một mối tình ấp ủ đã từ lâu

Ninh Bình* ơi
đẹp mãi mối tình đâu
Lương duyên nợ cau trầu nên chồng vợ
Anh tìm về trong nỗi niềm bỡ ngỡ
Theo cánh cò trở ký ức sang sông

Dấu yêu xưa còn giữ mãi hương nồng
Thấm vào anh trong lòng bao thương nhớ
Đất mẹ hiền lung linh ngàn hoa nở
Về Hoa Lư* rực rỡ cánh phượng rơ

Nghe đâu đây thoảng trong tiếng ru hời
Đàn con trẻ vui chơi diều no gió
Tím hoàng hôn bóng trải dài trước ngõ
Có em hiền đứng đó đợi chờ anh

Warszawa
03/06/2018
* những địa danh nổi tiếng của Tỉnh Ninh Bình

Bài thơ: Quê Hương đổi mới – Đình Khải

QUÊ HƯƠNG ĐỔI MỚI
Thơ Đình Khải

Anh cùng em về với quê hương
Nơi gắn bó với chúng mình suốt thời thơ trẻ
Chợt nuối tiếc bao nhiêu kỷ niệm ngày còn bé
Anh ngóng tìm mà đâu còn nữa, em ơi

Còn đâu những hàng cau xóm trong, làng ngoài
Những đêm thơ ta vẫn đi nhặt từng trái rụng
Những hàng tre trưa hè mắc võng
Nay cũng chẳng còn thấy bóng lá xanh

Làng xóm bây giờ chẳng còn một nếp nhà tranh
Nhà cao tầng đã xây lên như phố
Đường bê tông đã trải dài từng con ngõ
Ô tô về tận cổng mỗi ngôi nhà

Đồng bãi bây giờ cũng chẳng còn rộng bao la
Chẳng còn những cánh cò bay qua, bay lại
Nhà cửa lấn dần những ruộng đồng, bờ bãi
Đâu rồi bờ mương những đêm xưa mình từng dạo chơi…

Dẫu vẫn biết dân quê mình đã đổi đời
Sao vẫn tiếc những kỷ niệm xưa nay không còn nữa
Thôi thì dẹp đi những hoải niệm đã thành xưa cũ
Mừng cho quê mình đang đổi thịt, thay da…

ĐÌNH KHẢI

Bài thơ: Thương lắm Cà Mau – Lê Hương

THƯƠNG LẮM CÀ MAU
Thơ Lê Hương

Em theo anh về đất mũi Cà mau
Một chiều hè nắng trong gió mát
Dòng sông Tam giang thuyền ghe xuôi ngược
Ngọt lịm câu hò Cái nước Đầm dơi

Em thương anh thương cả giọt mồ hôi
Cái mặn mòi của chàng trai xứ biển
Tiếng anh ca nghe sao mà ngọt lịm
Mát dịu lòng người giữa trưa nắng Năm căn

Giữa rừng U minh mòi mặn nghĩa tình
Hương tràm thoảng đưa tìm mắt ai trong lá
Anh nắm tay em ,tình yêu trên đất lạ
Bỗng thấy tim mình thương quá đất Cà mau

Em muốn hôn lên vầng trăng sao
Của Cà mau nơi có anh ở đó
Em muốn hôn ,hôn lên từng chiếc lá
Nơi có dấu anh qua ở những cánh rừng tràm

Anh đưa em về đất mũi quê anh
Cho yêu thêm từng ngọn sông tấc đất
Cho em yêu thêm trai miền tây chân thật
Ôi thương lắm quê mình thương lắm Cà mau

Nơi hương tràm đưa ta về bên nhau …

Cà mau 2–7–2017

Bài thơ: Gái Quê – Khánh An

GÁI QUÊ
Thơ: Khánh An

Đem thương nhớ đến Long Châu*
Tìm em – người đã cùng nhau hẹn hò.

Quen em ở bến Đò Lo*
Níu tôi… Em dặn đầy đò chớ sang,
Đi đâu mà phải vội vàng
Hôm nay em đón sang làng em chơi.

Theo em từng bước bồi hồi
Quê em cũng giống quê tôi hiền hòa.
Lời ăn, tiếng nói mặn mà
Mới quen đã thấy… Khó xa em rồi.

Khó rứt nổi tiếng em cười
Tôi như lạc giữa những lời vu vơ…

Tiễn chân tôi ở chợ Chờ*
Dùng dằng trời đã mờ mờ sương giăng.
Thẹn thùng… Em khẽ nói rằng:
… Gái quê em vụng, đâu bằng quê anh.

Bài thơ: Mời anh về xứ Nẫu Quê em – Hạ Như Trần

MỜI ANH VỀ XỨ NẪU QUÊ EM

Thơ Hạ Như Trần

Anh có về Xứ Nẫu với em không ?
Mình cùng ngắm…đêm ôm vòng mặt biển
Ngoài Khơi ấy những ánh đèn ẩn hiện
Các đoàn thuyền đánh cá quyện trong đêm

Về đi anh…Xứ Nẫu rất êm đềm
BIỂN LONG THUỶ…nằm lặng im sóng hát
Thả chân trần mình cùng đi trên cát
Thật tuyệt vời…ta như lạc cõi mơ

Em đưa anh…đến thăm một nhà thờ
BẰNG LĂNG tím nơi giữ lưu sách cổ
Gần đó thôi GHỀNH ĐÁ trông ngồ ngộ
ĐĨA chất chồng qua bao độ thời gian

Mình sẽ ghé với SÔNG ĐÀ, NÚI NHẠN

Núi cùng sông ôm đến vạn nỗi lòng
Nhìn xuống phố…phố căng tràn nhựa sống
Đón gió ngàn như ảo mộng bồng lai

Mình ngược về vùng phố núi LA HAI

Nơi con gái với nhiều tài, nhiều sắc
Trong kháng chiến vùng đất này tan tác
PHÚ MỠ về…Chi Bộ Đảng đầu tiên

Mình xuôi nam…mũi ĐẠI LÃNH ngang nhiên

Tàu không số với hành trình vượt biển
Góp sức mình thành công trong cuộc chiến
Trang sử nhà vinh hiển khắp non sông

Mình cùng thăm bát ngát một cánh đồng

Gạo Tuy Hoà góp chiến công hiển hách
GÒ THÌ THÙNG nơi lưu danh sử sách
ĐẦM Ô LOAN con sò huyết ngọt lành

Còn nhiều lắm những danh lam thắng cảnh

Về nhé anh! về xứ Nẫu cùng em.

Thơ: Hạ Như Trần

Bài thơ: Làng quê Việt Nam – Phan Huy Hùng

LÀNG QUÊ VIỆT NAM
( thơ Phan Huy Hùng )

Làng quê Việt Nam đổi bằng xương máu
Máu chảy thành sông
Xương chất cao thành núi
Hơn bốn nghìn năm không hề đòi hỏi

Tấm huân chương …

Chỉ có những tâm hồn
Vì dân vì nước
Từ làng quê mà ra
Yêu thương nhau như một nhà
Xây dựng xóm thôn đổi mới …

Ai bảo họ là nhà quê không biết ăn nói
Bảy mươi lăm phần trăm đồng ruộng quê mùa
Còn lại hai nhăm phần trăm a dua
Nếu dàn trận đánh
Ai sẽ thắng ?
Và ai sẽ thua ?

. 05.01.2017.

Bài thơ: Về với quê anh – Phan Trung

VỀ VỚI QUÊ ANH…!
Thơ: Phan Trung

Em có về thành phố nhỏ quê anh
Nơi phố núi có dòng sông xanh mát
Hang Pắc Pó đẹp như tranh thủy mạc
Núi hình người tạc tượng những vĩ nhân

Đất Cao Bằng luôn thắm đượm tình thân
Yêu tất cả những người dân Tổ Quốc
Trong tranh đấu thì không hề bạc nhược
Gan cùng mình khi Đất Nước lâm nguy

Anh Kim Đồng chẳng cần phải nghĩ suy
Vẫn tham chiến đâu có vì tuổi nhỏ
Đi dưới đạn mặc nhiên như không có
Người anh hùng quá rõ phải không em

Đến đây rồi em sẽ thấy yêu thêm
Thác Bản Giốc những đêm trăng lãng mạn
Con nước đổ mà nghe như tiếng hát
Ruộng bậc thang bát ngát những nương chè

Đến đây rồi…em sẽ lại được nghe
Đất Việt Bắc…an toàn khu Bác ở
Bao kế hoạch Người vạch ra từ đó
Đưa Nước mình vượt sóng gió từ đây…!

Bài thơ: Bài thơ cô thợ khắc tranh – Nguyễn Văn Chương

BÀN TAY CÔ THỢ KHẮC TRANH
Thơ Nguyễn Văn Chương

Làng em có lịch có lề
Cha sinh mẹ dưỡng có nghề làm tranh
Đất vui, cảnh đẹp, người thanh(1)
Bàn tay cô gái cũng thành tài hoa
Học nghề theo mẹ theo cha
Cầm ve(2) trổ ngọt như là bổ cau
Em qua trường vẽ nào đâu
Bàn tay cuốc bẫm cày sâu đất này
Tình em như cốc rượu đầy
Để tranh em khắc làm say lòng người.
***
Ván tranh gỗ thị canh rồi
Se se cơn bấc tháng mười gặt xong
Hiên nhà xếp giấy Yên Phong
Trải năm mầu điệp đem hong nắng chiều
***
Chờ tranh như đợi người yêu
Bờ sông một chạp dập dìu thuyền ai(3)
***
Còn em tay dẫu sần chai
Căm căm gió lọt canh dài quản đâu
Tượng hình suy ngẫm nông sâu
Long lanh khóe mắt mái đầu nghiêng nghiêng
Tích chung lời kể vẫn riêng
Chả ai bắt chước láng giềng nét tranh.
***
-Là đây tháng tốt ngày lành
Hùng Kê, Đại Cát sang canh tiếng gà
– Là đây cờ nghĩa Hai Bà
Vì dân, vì nước, vì nhà dấy binh
– Là đây Tứ Quý, Nhị Bình
Là đây cung nghĩa, đàn tình Thạch Sanh…
***
Dễ gì khắc được vào tranh
Bàn tay Tố Nữ Thuận Thành hỡi ai!
Đường kim đã khéo vá vai
Chăn tằm ươm kén lại tài trồng dâu
Nón nghiêng em múa qua cầu
Đêm chèo anh ước dòng sâu nhặt hài
Gió đưa hương bưởi hương nhài
Trăng non như lược em cài tóc xanh.
***
Làm trai chả một mình anh
Muốn về làm rể làng tranh ĐÔNG HỒ… (4)

P/s: (1)Đất vui( Lạc Thổ), cảnh đẹp, người thanh: mấy làng xưa thuộc xã Tú Hồ, tổng Đông Hồ đều có tên là Tú như Tú Tháp, Tú Khê, Đạo Tú… ( Tú vừa có nghĩa là tài năng, vừa có nghĩa là đẹp) .
(2)Ve: dụng cụ khắc trổ tranh.

Làng quê Việt Nam hiện lên thật đẹp và thanh bình qua sự miêu tả tuyệt vời của các thi sĩ.

Đẻ Một Hành Tinh

Đẻ Một Hành Tinh

Đẻ Một Hành Tinh (Xuân Diệu)

Người vừa mới đẻ một hành tinh!
Một ngôi sao – mới sinh vào vũ trụ!
Đường tinh tú
mở, hôm nay rộng mở
Chính là ra từ trí tuệ Lênin.
Chính là Ngôi sao Đỏ điện Krem-lin
Bốn mốt năm toả hồng trên thế giới
Nay tên lửa đưa lên trời vòi vọi:
Một hành tinh mang quốc hiệu Liên Xô
Reo, vui, bay, cả trời đất hoan hô
Người đã đẻ một đứa con vĩnh viễn!
Xiềng của đất buộc muôn đời chẳng chuyển,
Một chiếc lông bay – cũng phải rơi về.
Nay nhổ neo rồi! Rời trái đất ta đi!
Giữa vũ trụ
cắm cờ đầu cộng sản!

*

Chào Chị Trăng! Lần này tôi chưa ghé.
Đường đi lên, nhiệm vụ hãy còn cao.
Hẹn với Mặt trời,
những là này ước mai ao,
Đến trước thái dương, tôi sẽ quay chào,
Và cũng có bốn mùa
trên mình tôi sẽ chuyển!
Ôi Trái đất! mẹ muôn lần yêu mến,
Nghìn đời sau, nhưng bóng vẫn dần lui,
Xuân thế gian, Người đã sẻ cho trời!
Và, xao xuyến, các Vì sao bạn lứa!
Giữa các anh đang sôi sùng sục lửa,
Tôi, hành tinh, nhưng là mắt trông tìm,
Một bàn tay, một trái tim,
Một chiếc thuyền, một con chim,
Tôi xúc cảm như mộng Người ấp ủ!

*
* *

Đây là hạt đầu tiên
Ta gieo vào vũ trụ;
Như nguyên tử lần đầu khi tách nổ,
Một mầm đầu đến nở giữa đồng sao,
Sẽ kéo theo muôn Bắc đẩu, Nam tào,
Sẽ chuyển rúng cả bầu cao, khoảng biếc…
Và trước nhất: một Hành tinh Xô viết!

7-1-1959

Bài thơ hay các bạn vừa xem là bài “Đẻ Một Hành Tinh” của tác giả Ngô Xuân Diệu. Thuộc tập Riêng Chung (1962) > Những Bài Thơ Thời Sự, danh mục Thơ Xuân Diệu trong Những Tác Phẩm Thơ Tiêu Biểu Và Nổi Tiếng. Hãy cùng đọc và thưởng thức những tác phẩm khác, còn rất nhiều những bài thơ hay đang chờ đợi các bạn!

Chùm thơ ngắn về gió – Gửi tặng em gió của lòng anh

thơ ngắn về gió

“Vì em là gió, còn anh sẽ là mây. Anh sẽ đưa em đi rong ruổi khắp nơi” Những vần thơ, chùm thơ ngắn về gió mang yêu thương gửi trao đến nhau. Những vần thơ về gió lặng thầm, nhè nhẹ nhưng cũng vô cùng mãnh liệt như tình yêu của em dành cho em.  Nếu bạn là một người yêu gió, muốn mượn những vần thơ về gió để thể hiện tình cảm của mình thì đừng bỏ qua chùm thơ tình này nhé.

Những cơn gió nhè nhẹ cứ thế mang đi những hồi ức về tuổi trẻ, về sự mông lung về một đoạn tình cảm đã qua. Nhưng cũng chính những cơn gió vô tình ấy đã thổi bay đi những kí ức đau buồn của tình yêu, quá khứ.

Nội Dung

Cùng đọc và cùng cảm nhận 15 bài thơ ngắn về gió lạnh mang tâm trạng khi yêu, khi chia tay người yêu… Đành mượn những cơn gió lạnh để diễn đạt tình cảm của mình, để xoa dịu đi vết thương lòng.

thơ ngắn về gió

Tác giả: Gió Nhạt Màu Có phải em là gió,
Ru lòng anh một khúc tình ca?
Có phải em là gió,
Đưa hồn anh lạc giữa ngàn phương?
Có phải em là gió,
Vội đế vội đi chẳng tạ từ…..
Có phải em là gió,
Vô tình thổi mãi hao mòn tim ta…..
Có phải em là gió,
Từ phương bắc về buốt hồn thơ !!!
Có phải em là gió,
Kéo mưa về ướt đẫm những chờ mong !!!
Cỏ phải em là gió,
Ta mãi yêu người đến thiên thu…

Tác giả: Lãng Du Khách
Đa tình chàng gió vuốt ve mây
Mây điệu làm duyên nét thẹn thùng
Rủ nhau trời đất bay cùng
Bện nhau xoắn xít thung dung phiêu bồng

Đắm cơn say nét mặt mây hồng
Hồn mê mẩn trời cao gió lộng
Mây trao cho gió tình nồng
Để gió du lãng thiên bồng cõi mơ

Tình phiêu quá khiến gió ngẩn ngơ
Đắm tình ái mây dạ thẫn thờ
Bên nhau chìm đắm mộng mơ
Làm cho trời đất sững sờ đắm say

Mây sung sướng ửng đỏ mặt mày
Gió lãng du lộng thổi mây bay
Mối tình mây gió thật hay
Khiến cho trời đất đổi thay tháng ngày.

Thơ: Phú Sĩ
Mây bay đi cũng bởi vì cơn gió
Gió vô tình thổi mãi áng mây trôi
Trong lặng thầm mây buồn lắm người ơi!
Làm sao được bởi lòng đau gió thổi

Mây bay đi cả một đời chìm nổi
Chẳng nơi dừng khuất lối bóng càng xa
Nẻo mây qua con gió lạ vươn cành
Xót thương mây một đời sương thấm lạnh

Mây bay đi để quên đời bất hạnh
Thuở hôm nào gió thoảng lúc tàn canh
Thuở ngày xưa mây bên gió dỗ dành
Lời mật ngọt mong manh trôi theo gió

Mây bay đi lối về không dám ngỏ
Rạn nứt lòng còn đó chẳng kịp tan
Mây bay rồi đời gió lúc mùa sang
Cầu hạnh phúc trên nẻo đường gió thổi.

Thơ: MamiVam
Có một ngày Mây vô tình gặp Gió
Hiểu cảm thông nên Gió ngỏ lời yêu
Ngày qua ngày Mây yêu Gió thật nhiều
Mây thầm nghĩ sẽ trọn đời bên Gió.

Yêu Gió lắm nên lòng Mây hiểu rõ
Gió vốn là một lãng tử phong lưu
Bay khắp nơi ngày tháng có cho dù…
Gió theo đuổi những phù du cám dỗ.

Mây cứ ngỡ mình sẽ là bến đỗ
Chốn bình yên Gió mệt mỏi dừng chân
Là một nơi Gió thật sự thấy cần
Không ngần ngại Mây âm thầm chờ đợi.

Gió cứ thế ngất ngây niềm vui mới
Bỏ quên Mây trong chờ đợi lặng thầm
Gió phiêu bạt…chưa một phút về thăm
Mây gánh chịu nhiều thăng trầm cuộc sống.

Gió lang thang trên bầu trời lớn rộng
Mây tủi sầu… bỗng hóa hạt mưa sa
Khi nhớ Mây… thì sự thật vỡ òa
Mây mãi mãi không về bên Gió nữa.

thơ ngắn về gió

Thơ: Hạ Đan Hạ
Cũng tại gió mà đời mây trôi mãi
Tại vì mây gió lặng lẽ ngừng bay
Duyên mây gió theo tháng ngày chìm nổi
Biết bao giờ dừng bước nẻo trời khơi

Gió lả lơi theo dòng đời mãi gọi
Mây u hoài vọng hình bóng xa xôi
Gió khao khát bờ môi mềm trong nắng
Mây lặng thầm giấc ngủ chẳng hề yên

Gió xạc xào khua nỗi nhớ từng đêm
Mây bảng lảng gói sầu bên núi tím
Tình ở đâu để mây hoài đi kiếm
Mộng chốn nào chìm khuất nẻo gió vương

Anh là mây đời phiêu dạt muôn phương
Em ngọn gió trong đêm trường hiu hắt
Giữa đôi ta câu chuyện tình cút bắt
Bao nhiêu lần ngăn cách bởi gió mây.

Thơ: Kim Nguyễn
Có bao giờ ai hiểu Gió được đâu
Thân là Gió vốn u sầu lặng lẽ
Tình thì nhiều nhưng đâu ai chia sẻ
Thoảng qua đời mong để lại hương yêu.

Gió cô đơn tìm những Áng Mây chiều
Lời thề hẹn cũng nhiều như Biển rộng
Những Áng Mây mãi vui đùa bên sóng
Gió cuộn mình trong nỗi nhớ cô đơn.

Gió lại buồn phiêu dạt khắp muôn phương
Trăng soi sáng cũng cảm thương đời Gió
Lại bầu bạn trút tâm tình mở ngỏ
Gió ngỡ mình hạnh phúc có đầy tay.

Khi bình minh thức giấc Gió đâu hay
Tìm Trăng mãi suốt cả ngày chẳng gặp
Gió bơ vơ lại thu mình nằm khóc
Núi mủi lòng ôm ấp Gió vào tim.

Gió sinh ra trái tim vốn yếu mềm
Luôn rung động trước các niềm vui mới
Có đôi lúc Gió một mình tự hỏi
Đến khi nào thôi là Gió bay xa ?

Những cuộc tình vội vã đến rồi qua
Trái tim gió đã chai lì cảm xúc
Gió ao ước tìm tình yêu đích thực
Người đời vô tình nghĩ Gió trăng hoa.

Có nhiều đêm Gió khóc trong xót xa
Có ai hiểu Gió cô đơn biết mấy
Nằm co ro giữa đêm khuya run rẩy
Gió lạnh buồn… có ai thấy cho không ?

Sáng mai ra lại là Gió mênh mông
Cứ bay mãi không dừng chân một chỗ
Họ cứ bảo gió vô tình không nhớ
Gió lạnh lòng… ai có biết cho không ?

thơ ngắn về gió

Thơ: Triệu Phú Tình
Cơn gió lả lơi bay quyện
Cùng mây lưu luyến giữa trời
Đôi ta trao lời ước hẹn
Bên nhau trọn vẹn suốt đời

Nụ hôn đầy vơi huyền ảo
Gió khẽ thầm bảo mây yêu
Này em nàng kiều rất xạo
Cứ tưởng khờ khạo ít điều

Ai ngờ cũng phiêu ra phết
Nói thương đến chết mới thôi
Gió nghe hụt hơi thấm mệt
Ừ thì yêu hết cuộc đời

Mây ơi mây ơi nhớ nhé
Gió luôn thăm ghé mây mà
Khúc tình thiết tha ru nhẹ
Êm đềm khe khẽ đậm đà

Hãy nhớ mãi là như vậy
Cùng nhau mây đấy gió đây
Ngàn đời gió hay tung tẩy
Nhưng là đưa đẩy tình mây

Suốt kiếp khỏa khuây thế đó
Là tình của gió và mây
Là tình của mây và gió
Trọn đời chỉ gió yêu mây.

Thơ: Vũ Xuân Hòa
Gió suốt ngày vơ vẩn kiếp rong chơi
Ai đâu hiểu cuộc đời phiêu du ấy
Cũng cô đơn nhiều buồn đau lắm đấy
Chỉ là ta khéo che đậy mà thôi

Có những khi dốc sức đẩy mây trôi
Nhưng Mây lại bồi hồi thương nhớ nắng
Ngày khô hạn dìu mưa đầy cố gắng
Lại nhận về lời cay đắng ngừng đi

Trận cuồng phong thổi lạnh buốt xuân thì
Xích gần nhau người ôm ghì thương nhớ
Trút hờn ghen lên gió đầy vô cớ
Họ xa nhau lầm lỡ bởi gió đâu

Một mình ôm biết bao nỗi u sầu
Chẳng có ai nhẹ nặng câu chia sẻ
Nổi bão giông để biết mình chẳng bé
Bớt oi nồng gió thổi nhẹ nồng say

Cuộc đời này phận gió nhuốm đắng cay
Ai cũng thế những đọa đày khó tránh
Ngẫm biết vậy thôi người đừng so sánh
Để ta mình lại thêm chạnh lòng đau

Kiếp lãng du đầy chìm nổi nông sâu
Chỉ bình yên ai cũng cầu mong ước
Tâm kiên định cuộc đời này sẽ được
Hạnh phúc về ngạo ngược mãi rời xa.

Tác giả: Gió Bụi

Hạt bụi nào bay trong chiều gió lộng
Cơn gió nào khuấy động cả không gian
Lá nào rơi xơ xác héo khô tàn
Tia nắng nhẹ chiếu ngang rừng lá úa

Nắng chiều tà sao vẫn còn nhảy múa
Vẫn tung tăng đang xua đuổi cô đơn
Để gió Đông chẳng còn chút tủi hờn
Chờ Xuân đến gió vờn trong nắng ấm

Gió xôn xao trong vườn hoa tươi thắm
Gió rì rào mong năm tháng qua mau
Gió vi vu trầm bỗng tiếng tiêu sầu
Xin hỏi nắng…
gió về đâu hỡi nắng ?

Tác giả: Gió Bụi

Chiều đón gió xuân về ngang lối vắng
Gửi nhớ thương theo cánh gió nồng nàn
Vệt nắng trải làm chứng nhân im lặng
Khép tâm tư riêng một cõi miên man

Gió xôn xao chiều vàng ngân vọng tiếng
Dư âm xưa réo rắt điệu mơ hồ
Gọi tên em cho lòng thôi xao xuyến
Nhớ nhung này sao chia nhỏ thành ô?

Gió vô tình vương bụi đường tóc rối
Rớt xuống đời từng hạt nhỏ long đong
Anh biết rõ mỗi bước đường đi tới
Vắng bóng em sầu chất chứa nặng lòng

Gió xuân đến từ miền xa thăm thẳm
Bay trên cao vùng trí nhớ vô cùng
Từ thuở nào anh cùng em đối ẩm
Nay trở thành đôi tri kỷ thủy chung

Gió mơn man khơi mặn nồng hương lửa
Hạnh phúc treo vầng nhật nguyệt rạng ngời
Xuân trổ lộc nắng lụa là hẹn hứa
Theo suối giòng tình yêu lững lờ trôi

Những bài thơ ngắn về gió lạnh man mác buồn là chùm thơ tình gửi tặng yêu thương, nhờ gió mang yêu thương gửi trao đến những người thân yêu. Những cơn gió nhè nhẹ thổi bay đi những điều buồn bã mang đến những kỉ niệm vui vẻ về một tình yêu, tình bạn, tình người đến tuyệt vời.

Có một ngày…

Có một ngày người ta quên mất cách yêu nhau
Chẳng còn biết thế nào là nhớ nhung, chờ đợi
Cái hờn ghen từ bao giờ trở nên xa xôi vời vợi
Lạnh nhạt, vô tình…và cứ thế mà xa.

Có một ngày người ta chẳng còn thấy trong nhau sự cuống cuồng, vội vã
Cứ thông thả điềm nhiên cho cái hẹn hò chiều
Thì đừng lạ bởi có lẽ người ta nhận ra một điều…
Hết nhớ, hết mong…dù đã lâu chưa gặp.

Có một ngày lời yêu thương cũng chẳng cần vun đấp
Người ta thản nhiên…mặc kệ chẳng đoái hoài
Người ta chẳng còn như thưở trước loay hoay
Cái tin nhắn giữa đêm chỉ muốn người kia cười nhẹ.

Có một ngày người ta sợ cái cảm giác phải chở che
Dù ngày xưa với người ta đó là điều hạnh phúc
Chẳng lạ gì khi một ngày trên con đường đông đúc
Cái nắm tay cũng gượng gạo và hiếm hoi.

Có một ngày chắc có lẽ chẳng xa xôi
Người ta sẽ nói lời chia tay trong một chiều đầy gió
Khóc làm gì vì yêu thương vốn nhẹ nhàng như lá cây, ngọn cỏ
Chỉ cần cơn gió lùa…cũng đã vội bay xa.

Mỹ Nhiên

Nhà thơ Tản Đà và tập thơ dịch tác giả Bạch Cư Dị

Bên cạnh việc sáng tác thơ ca, Tản Đà còn rất giỏi trong việc dịch thơ Đường thành thơ lục bát. Và ông cũng được biết đến như là một người dịch thơ Đường ra ngôn ngữ Việt hay nhất. Trong số các bài thơ đã dịch, Tản Đà đã dành một phần lớn thời gian để dịch thơ của Bạch Cư Dị. Bởi ông có sự cảm nhận và đồng điệu sâu sắc với hồn thơ của nhà thơ này. Qua các bài thơ dịch ta cũng cảm nhận sâu sắc điều đó. Hãy cùng chúng tôi tìm hiểu những bài thơ Tản Đà dịch của Bạch Cư Dị nhé!

Nội Dung

Cát Hồ đầy mặt, gió đầy tai,
Mực nhạt mày xanh, má đỏ phai.
Khổ sở lo buồn tiều tuỵ thế,
Mới là tranh vẽ giống như ai.

Mây sông kéo đến đùn đùn
Gió sông thổi lạnh ghê hồn khách ông
Mưa đêm nhỏ xuống nan bồng
Sóng đêm dồn vỗ long đong mạn thuyền
Trong thuyền có bác ốm rên
Giáng quan thằng lối ra miền Giang Châu

Dế giun rên mỏi lại ngừng,
Đèn tàn muốn tắt lại bừng sáng ra.
Cách song đêm biết mưa sa,
Tiếng nghe lộp độp chăng là tàu tiêu.

Ai rằng: gương sáng như trăng,
Ta rằng: trăng sáng chưa bằng gương soi.
Trăng kia thật sáng vẹn mười,
Một năm lại khuyết mười hai bận đầy.
Sao bằng trong hộp ngọc này,
Trong như nước đứng ngày ngày năm năm.
Nào khi trăng khuyết trời âm.
Gương đầy tròn sáng như rằm trăng soi.
Buồn ta già xấu hơn người,
Đốm quanh mái tóc bời bời tuyết in.
Chẳng bằng cho bạn thanh niên,
Để soi tóc trẻ xanh rền sợi tơ.
Anh nay nghìn dặm đi xa,
Cầm gương ta để làm quà tiễn nhau.

Tháng tư hoa đã hết mùa,
Hoa đào rực rỡ cảnh chùa mới nay.
Xuân về kín chốn ai hay,
Biết đâu lẩn khuất trong này núi non.

Đầu bù khăn vải trùm tai,
Trèo non gánh củi sương mai lạnh lùng,
Tiền Đường cũng gái bên sông.
Mà đâu yên ngựa quần hồng là ai?

Dài nhất một đêm trong tháng một,
Ngoài ba nghìn dặm kẻ đi xa.
Dương Mai quán khách mình ai ngủ,
Gối lạnh giường đơn ốm thế mà.

Nhạt thưa mưa khói, lẫn tà dương,
Sông biển xinh thay! mát lạ nhường.
Lầu thẩn tan hình mây vén lại,
Cầu vồng đứt bóng nước soi ngang.
Gió bay sóng trắng hoa nghìn phiến,
Nhạn chấm trời xanh chữ một hàng.
Xanh đỏ muốn đem mà vẽ lấy,
Đề thơ gửi bác Thủy tào lang.

Đêm, ai thổi sáo trên sông,
Vườn xuân tiếng tiếng gửi lòng ai đâu ?
Ai nghe, luống những bạc đầu,
Nữa chi ít ngủ, nhiều sầu như ai ?

Chớ chi dời đổi mang sầu
Trước sân ngoài ruộng chung màu một xuân
Quan đây không vợ, buồn xuân
Tường vi hoa nở phu nhân là mày.

Lạnh lùng buổi sáng tháng mười,
Lá sương phơi núi cùng thời mới sao!
Như thiêu chẳng lửa mà thiêu,
Như hoa chẳng đợi xuân nào mới hoa.
Liền hàng, màn tía bày ra,
Rơi tung, xếp nếp khăn là đỏ ghê!
Muốn xem, dừng xuống kiệu tre,
Đứng chơi ngọn gió chỉ ta hai người.

Thềm cao gió mát chiếu đan,
Chén soi bóng nguyệt bàn hoàn dưới thông.
Lòng riêng đương thú với lòng.
Lại đâu người cũ lạ lùng đến thăm.

Đồng kia, mả đó, người đâu?
Bên sông xuân sắc cùng nhau mấy ngày?
Thú chi hơn chén rượu đầy,
Bạn thân ta hỡi, sum vầy chớ xa.
Thuốc tiên sống mãi họa là,
Cõi trần cái chết dễ mà tha ai!
Khi say ta mở miệng cười,
Ngoài ra, bao ná việc đời vướng chi!

Ríu rít tan sương ghét cái oanh,
Đêm ghen cặp én đỗ chung cành
Chẳng quen ly biệt xuân qua trải,
Chỉ biết kêu hoài lúc sang banh.

Lạnh rơi nước mắt cóng không trôi
Ngoảnh lại đòi khi bước núi đồi
Xa biết lầu tây sau lúc biệt
Lan can buồn tựa một mình ai!

Châu Giang mà ngóng châu Thông,
Chân trời cuối đất mênh mông thấy nào?
Núi đâu muôn trượng kìa cao,
Sông sâu ngàn dặm, rộng sao rộng mà!
mây che mù tỏa bao la,
Chim bay cũng chẳng vượt qua khỏi tầm.
Hiểm xưa còn đó ngàn năm,
Ai hay trời để chơi khăm đôi người.
Châu Thông bác mới tới nơi,
Mối sầu như thắt ngậm ngùi chiếc thân.
Châu Giang tôi mới đi dần,
Nẻo đi xa lắc chưa phần đã ngơi.
Quan hà ngày một chia khơi,
Tăm hơi ngày bẵng tăm hơi một ngày.
Gió đưa muốn gửi câu này,
Tiếng không suốt đến vì mày đất xa!
Sống còn gặp gỡ đôi ta,
Ví chăng chết mất thôi là biệt nhau.

Muôn dặm thương anh, lệ biệt sầu
Bảy mươi tuổi tác cửa nhà đâu?
Buồn trông trận gió theo thuyền nổi
Sóng bạc đầu quanh khách bạc đầu

Bên sông Thái Thạch mồ ai?
Vùng quanh man mác chân trời cỏ non
Gò hoang, suối thẳm, xương mòn.
Long trời lở đất hãy còn văn chương.
Làng thơ mệnh bạc thế thường,
Mà trong lẫn đẫn anh nhường ai hơn.

Rừng tre khóm sậy thú bên sông,
Đỗ lại con thuyền bát ngát trông.
Mưa cữ, rêu xuân xanh đất giải.
Ngày thâu, sóng gió bạc trời tung.
Trăm năm phút chốc toàn non nửa,
Muôn việc trần gian có hóa không.
Xiêu giạt bao giờ yên chốn nhỉ?
Sống trong trời đất một lông hồng.

Đồng cao cỏ mọc như chen
Khô tươi thay đổi hai phen năm tròn.
Lửa đồng thiêu cháy vẫn còn,
Gió xuân thổi tới mầm non lại trồi.
Xa xa thơm ngát dặm dài,
Thành hoang láng biếc khi trời tạnh mưa.
Vương tôn đi lại tiễn đưa,
Biết bao tình biệt đầm đìa lướt theo.

Sung, mơ ăn khó, ai ơi!
Sung ăn thời chát, mơ thời chua sao!
Chưa bằng sống biệt ly nhau,
Ruột gan chua chát lại đau bội phần.
Lần trăng gà gáy hai lần,
Hét luôn tiếng ngựa giục dần khách ra.
Trông nhau một tiếng khóc òa,
Mơ chua, sung chát như là mật ngon.
Nước sông trắng, mây vàng tuôn,
Kẻ đi người ở cơn buồn bên sông.
Ngủ đâu? Trời lạnh đồng không !
Đìu hiu ngọn gió loạn rung lá đường!
Biệt ly lúc ấy lạ nhường!
Mối lo chẳng dứt từ phương hướng nào?
Quá lo, huyết khí tiêu hao,
Chưa ba mươi tuổi tóc sao trắng rồi?

Một mình tới ngủ non xanh,
Lặng êm dưới bóng trăng thanh bước nhìn.
Suối đâu? Cối nước liền bên,
Chày đâm vân mẫu kìn kìn tiếng đêm.

Xa nhau một chuyến ba năm,
Ngóng nhau chung bóng trăng rằm nhớ nhau.
Trời xanh, trăng sáng, lòng đau,
Ba mươi sáu độ trước sau trăng tròn.

Giếng vàng lay động lá ngô,
Mỏ chày hàng xóm tiếng thu đã truyền.
Một mình ngủ dưới mái hiên,
Tỉnh ra trăng sáng nửa bên giường nằm.

Tình lúc sống một nhà cùng ở,
Chết ra tro, một hố cùng chung.
Khuyên nhau thiên hạ cũng cùng.
Nữa chi mình vợ, ta chồng cùng nhau?
Kìa như gã Kiềm Lâu cùng sĩ,
Cảnh nhà nghèo vợ nghĩ như không.
Nông phu Ký Khuyết cày đồng,
Vợ chàng quý trọng coi chồng khách sang.
Đào Tiềm chẳng lòng toan sinh lý,
Củi nấu ăn, Địch thị kiếm dần.
Lương Hồng quan chẳng chịu mần,
Mạnh Quang chỉ vải may quần cũng ưa,
Mình dẫu đọc sách xưa không mấy,
Các truyện kia hẳn thấy quen tai.
Nghìn năm còn lại ở đời,
Đến nay cùng nói là người như sao?
Người chưa chết lúc nào còn sống,
Chẳng ai mà quên bỗng được thân,
Cái ăn cái mặc là cần.
Cũng sao no ấm qua lần là xong.
Cơm rau đủ no lòng lúc đói.
Có cần chi thức tối cao lương,
Lụa the, rét đủ mặc thường,
Cần chi áo gấm xông hương vẽ vời?
Nhà mình có để đời câu dạy:
Lấy “sạch trong” cho lại cháu con.
Ta đây cũng một lòng son.
Cùng nàng buổi mới vuông tròn thất gia,
Giữ sao nghèo sạch nếp nhà,
Cùng nhau cho đến tuổi già cùng vui.

Đầy đường dáng bộ con cưng,
Ngựa yên bóng nhoáng, sáng trưng bụi hồng.
Hỏi: làm chi đó những ông?
Người ta rằng: lũ quan trong đó mà.
Dải điều đều đại phu ta,
Mà đeo dải tía, hoặc là tướng quân.
Khuênh khoang đi chén trong quân,
Rộn ràng vó ngựa chạy vần như mây.
Vò, ang chín thứ rượu đầy,
Hải sơn tám bát cỗ bày linh tinh.
Quả dâng, quýt hái Động Đình,
Cá Thiên Trì thái, đơm thành gỏi ngon.
Ăn no, khoan khoái tâm hồn,
Rượu say, ý khí hùng hồn càng thêm.
Năm nay hạn hán Giang Nam,
Cồ Châu người mổ người làm thức ăn.

Nhạn thu lần lượt bay qua
Thảm thương tiếng vượn hôm đà lại mai
Ngày nào một chiếc thuyền ai
Nước non này cũng chia phôi cánh đàn
Mưa dầm vạt áo như chan
Buồm ai man mác mây ngàn đón ngang
Chẳng say chén rượu Tầm Dương
Khỏi sao sóng khói sầu thương chết người

Ở quê, thưa ít việc người,
Giữa trưa nằm khểnh, ngắm coi núi đèo.
Ngõ sâu ngán nỗi mưa nhiều,
Lạnh lùng chi sớm, cảnh nghèo thêm lo.
Áo lương còn mặc mùa thu,
Ốm đau, sách vẫn đôi pho chẳng rời.
Lấy chi qua sống ngày trời?
Một cần câu để bên ngòi ngồi câu.

Ốm lâu, nằm mãi buồn sao!
Sáng nay ta mới lên cao hỡi lòng.
Màu thu, mây núi lạnh lùng.
Thanh hao nét mặt, ưa cùng ta đây.
Nằm gối đá, đi vin dây,
Dây xanh đá trắng đẹp thay cảnh tình!
Thú vui trong dạ một mình,
Thâu ngày quên tưởng cái hình về đâu.
Người ta sống có bao lâu,
Ở trong trời đất cùng nhau tạm thời.
Mối lo mang lấy nghìn đời,
Một ngày chẳng được hơi rồi tấm thân.
Bao giờ giũ sạch lụy trần ?
Lại đây đóng cửa vui phần núi non.

Tiếng đâu dưới vách kêu ran?
Lại trong đám cỏ nghe càng nỉ non.
Trời thu gái nhớ chồng son,
Mưa dầm đêm vắng, ai buồn lắng tai.

Người xinh bơi chiếc thúng xinh,
Bông sen trắng nõn trắng tinh thó về.
Hớ hênh dấu vết không che,
Trên ao để một luồng chia mặt bèo.

Bóng đâu? Trong sáng vô ngần!
Sầu thêm, giận đắm cõi trần khắp nơi.
Đóng lâu đồn thú kia ai,
Biệt ly buổi mới đâu người trước sân?
Canh khuya, ai đó phi tần,
Vua không yêu nữa tần ngần về cung.
Biên thành thế giữ không xong,
Bạc đầu, ông tướng thong dong lên chòi.
Soi cho đứt ruột bao người,
Thiềm thừ, ngọc thỏ trên trời biết chi!

Đức vua Hán mến người khuynh quốc
Trải bao năm tìm chuốc công tai
Nhà Dương có gái mới choai
Buồn xuân khoá kín chưa ai bạn cùng
Lạ gì của tuyết đông ngọc đúc
Chốn ngai vàng phút chốc ngồi bên
Một cười trăm vẻ thiên nhiên
Sáu cung nhan sắc thua hờn phấn son
Trời xuân lạnh suối tuôn mạch ấm
Da mỡ đông kỳ tắm ao Hoa
Vua yêu bận ấy mới là
Con hầu nâng dậy coi đà mệt thay
Vàng nhẹ bước lung lay tóc mái
Màn phù dung êm ái đêm xuân
Đêm xuân vắn vủn có ngần
Ngai rồng từ đấy chậm phần vua ra
Suốt ngày tháng tiệc hoa vui mãi
Đêm xuân tàn, xuân lại còn đêm
Ba ngìn xinh đẹp chị em
Ba ngìn yêu quí chất nêm một mình
Nhà vàng đúc, đêm thanh ấm áp
Lầu ngọc cao, say ắp mầu xuân
Anh em sướng đủ mọi phần
Mà cho thiên hạ có lần rẻ trai
Vẳng tiên nhạc khắp nơi nghe biết
Làn gió đưa cao tít Ly cung
Suốt ngày múa hát thung dung
Tiếng tơ, tiếng trúc say lòng quân vương
Ầm tiếng trống Ngư Dương kéo đến
Khúc Nghê Thường tan biến như không
Chín lần thành khuyết bị tung
Nghìn xe, muôn ngựa qua vùng Tây Nam
Đi lại đứng hơn trăm dậm đất
Cờ thuý hoa bóng phất lung lay
Sáu quân rúng rắng làm rầy
Mày ngài trước ngựa lúc này thương ôi!
Ai người nhặt thoa rơi bỏ đất
Ôi! Thuý Kiều ngọc nát vàng phai
Quân vương bưng mặt cho rồi
Quay đầu trông lại, máu trôi lệ dàn
Gió tung bụi mê man tản mác
Đường thang mây Kiếm Các lần đi
Vắng tanh, dưới núi Nga My
Mặt trời nhạt thếch, tinh kỳ buồn tênh
Đát Ba Thục non xanh nước biếc
Lòng vua cha thương tiếc hôm mai
Thấy trăng luống những đau người
Đêm mưa đứt ruột, canh dài tiếng chuông
Phút trời đất quay cuồng vận số
Bánh xe rồng đến chỗ ngày xưa
Đất bùn chỗ chết còn trơ
Thấy đâu mặt ngọc! Bây giờ Mã Ngôi!
Đầm vạt áo, vua tôi giọt lệ
Gióng dây cương, ngựa tế về đông
Cảnh xua dương liễu, phù dung
Vị Ương, Thái Dịch hồ cung vẹn mười
Phù dung đó, mặt ai đâu tá?
Mày liễu đâu? Cho lá còn như
Càng trông hoa liễu năm xưa
Càng xui nước mắt như mưa ướt đầm
Xuân đào lý gió đêm huê nở
Thu khi mưa rụng lá ngô đồng
Kìa Nam Uyển, nọ Tây Cung
Đầy thềm ai quét lá hồng thu rơi?
Vườn lê cũ những ai con hát?
Mái tóc coi trắng phớt lạ lùng
Những ai coi giữ tiêu phòng?
Mày xanh thuở ấy nay cùng già nhăn
Trước cung điện nhìn sân đêm tối
Đom đóm bay gợi mối u sầu
Ngọn đền khêu đã cạn dầu
Khó thay, giấc ngủ dễ hầu ngủ xong!
Tiếng canh tối tùng tùng điểm trống
Năm canh dài chẳng giống đêm xưa
Sông Ngân lấp lánh sao thưa
Trời như muốn sáng, sao chưa sáng trời?
Tren mái ngói sương rơi ướt lạnh
Trong chăn nằm bên cạnh nào ai?
Cách năm sống thác đôi nơi
Thấy đâu hồn phách vãng lai giấc nồng?
Khách đạo sĩ Lâm Cùng có gã
Chơi Hồng Đô phép lạ thần thông
Xót vì vua chúa nhớ nhung
Mới sai phương sĩ hết lòng ra tay
Cưỡi luồng gió như bay như biến
Tren trời xanh, dưới đến đất đen
Hai nơi bích lạc, hoàng tuyền
Dưới tren tìm khắp mơ huyền thấy chi!
Sực nghe nói tìm đi mé bể,
Có non tiên ngoài phía hư không
Rỡ ràng cugn điện linh lung
Xa trông năm sắc mây lồng đẹp sao!
Trong tha thướt biết bao tiên tử
Một nàng tiên tên chữ Ngọc Chân
Mặt hoa da tuyết trắng ngần
Dáng như người ấy có phần phải chăng?
Mái tây gõ cửa vàng then ngọc
Cậy đưa tin Tiểu Ngọc, Song Thành
Nghe tin sứ giả Hán Đình
Cửa hoa trong trướng giật mình giấc mơ
Cầm áo dậy, thẩn thơ buồn bực,
Mở rèm châu, bình bạc lần ra
Bâng khoâng nửa mái mây tà
Thềm cao xuống chiếc mũ hoa lệch đầu
Phớt tay áo bay màu ngọn gió
Giống Nghê Thường khúc múa năm xưa
Lệ dàn mặt ngọc lưa thưa
Cành lê hoa trĩu hạt mưa xuân đầm
Ngừng nước mắt âm thầm buồn bã
Đội ơn lòng, xin tạ quân vương
Từ ngày cách trở đôi phương
Vắng tanh tăm tiếng, mơ màng hình dong
Nơi đế điện dứt vòng ân ái
Chốn tiên cugn thư thái hàng ngày
Cõi trần ngoảnh lại mà hay
Tràng An chẳng thấy, thấy đầy bụi nhơ!
Lấy chi tỏ tình xưa thăm thú?
Gửi cành hoa vật cũ cầm xuôi
Thoa vàng hộp khảm phân đôi
Nửa xin để lại nửa thời đem đi
Chỉ xin nguyện lòng ghi dạ tạc
Tựa hoa vàng bền chắc không phai
Thời cho cách trở đôi nơi
Nhân gian rồi với trên trời gặp nhau
Ân cần dặn mấy câu lâm biệt
Lời thề xưa lòng biết với lòng
Là đêm trùng thất ngồi chung
Trường Sinh sẵn điện vắng không bóng người
Xin kết nguyện chim trời liền cánh
Xin làm cây cành nhánh liền nhau
Thấm chi trời đất dài lâu
Giận này dặc dặc dễ hầu có nguôi…

Nửa đêm ở trạm Chương Đình,
Người buồn trở dậy nặng tình hương quan
Dưới trăng trông ngóng lan man,
Nước trào trắng xóa một làn trăng soi.

Trăng trong ngồi mát một mình,
Hai cây thông đứng hữu tình trước hiên
Nhẹ nhàng cơn gió đưa lên,
Luồn cành lá, đến tự miền tây nam.
Bóng trăng sáng nửa chừng đêm,
Lào rào nghe tiếng gió làm tuôn đưa.
Ào ào núi rét sa mưa,
Đờn cầm thu nảy dây tơ lạnh lùng.
Một nghe, rửa sạch cơn nồng,
Hai nghe bức bối trong lòng phá tan.
Thâu đêm thức mãi bàn hoàn,
Dạ khoan khoái dạ, mình khoan khoái mình.
Đường nam xe ngựa rình rình,
Xóm tây tiếng hát, tiếng sênh rộn ràng.
Ai hay này chỗ hành lang,
Đầy tai nghe vẫn êm thường như không.

Đường kia sắp bắc từ nam,
Mối lo ly biệt anh em cùng sầu.
Quan hà ngàn dặm xa nhau,
Người đi gió tuyết dãi dầu một thân.
Hồn quê nhọc giấc đêm xuân,
Sắm sanh hành lý tần ngần sớm mai.
Nhà nghèo lo tính xa xôi,
Đường xa nghĩ nỗi ngày trời ngắn không.
Nhạn sa bến lạnh khói lồng
Thành xưa lũ quạ họp trong sương mờ.
Ai thương kẻ bước lên gò ?
Sở Tây trông ngóng bây giờ Kinh Nam.

Nhớ xưa nghèo túng lúc khoa thi.
Bến Khúc thèm men, cố áo đi.
Đấu rượu muôn đồng quen uống đắt.
Nữa chi lộc nước mất tiền chi!

Nhà ai, cô gái nhớ chồng,
Đêm thu đập lụa, lạnh lùng gió trăng?
Chày giơ nện đá phăng phăng
Tháng tám, tháng chín, đêm hằng dài thay.
Luôn luôn nghìn vạn tiếng chày,
Chày thêm một tiếng, thêm đầy sợi tơ,
Sáng ra đầu đã trắng phơ.

Mới hôm nọ, xóm nam người khóc,
Tiếng khóc sao đau độc nỗi lòng?
Rằng: Đâu là vợ khóc chồng,
Chồng hai nhăm tuổi, khuất vòng nhân gian.
Sớm nay lại khóc than xóm bắc,
Tiếng khóc sao ruột thắt từng cơn?
Rằng: Đâu là mẹ khóc con,
Con mười bảy, tám, chết còn tuổi xanh.
Bốn hàng xóm chung quanh như thế,
Khắp thế gian chết trẻ còn nhiều.
Mới hay người thế bao nhiêu,
Trắng phơ mái tóc dễ nào mấy ai?
Ta nay tuổi có ngoài bốn chục,
Nghĩ ai kia, thôi cũng vui lòng.
Từ nay trong bức gương trong,
Đầu ta ngỡ tuyết, ta không quản gì.

Trong vòng danh lợi thương ta,
Cái thân nhăng nhít cho qua với đời.
Việc chi, hỡi nước sông Hoài ?
Cũng không thong thả, miệt mài về đông ?

Bờ sông trăm thước lầu cao,
Trước lầu nghìn dặm đi đâu con đường ?
Tựa cao trông xuống dặm trường,
Mà trong bụng nghĩ như nhường khoan thư.
Đường quan rộn kẻ đưa thư,
Quân gia láo nháo ngẩn ngơ canh phòng.
Cuộc đời gặp lúc rối tung,
Riêng ai ở cảnh thong dong càng mầu.
Đã hơn bốn chục tuổi đầu,
Từ nay về nghỉ ngõ hầu phải thôi.
Từ nay giũ áo trần ai.
Non xanh tình thú vui chơi chửa già…

Lần thâu nóng lạnh hôm mai,
Trung châu nào biết đã hai năm tròn
Sớm hôm bên gác trống dồn,
Trước lầu qua lại coi buồn thuyền xa.
Tiếng oanh rủ lại dưới hoa,
Cỏ non bến nước cho ta mải ngồi.
Sông xuân xem mãi chưa rồi,
Quẩn quanh sỏi đá cuốn trôi theo dòng.

Trên đây là các bài thơ Tản Đà dịch Bạch Cư Dị. Ở hai hồn thơ này ta cảm nhận được sự đồng điệu sâu sắc. Đó là cái nhìn về cuộc sống, con người của hai nhà thơ lớn. Vì vậy thơ dịch của ông cũng được đánh giá rất cao. Bên cạnh tác giả lớn như Bạch Cư Dị, Tản Đà còn dịch thơ của nhiều tác giả khác . Đừng quên theo dõi những bài viết tiếp theo của chúng tôi để cùng cảm nhận bạn nhé!

Hoa Phi Hoa – Thi phẩm nổi tiếng đặc sắc nhất của Bạch Cư Dị

花非花,
霧非霧。
夜半來,
天明去。
來如春夢幾多時,
去似朝雲無覓處。

Hoa phi hoa

Hoa phi hoa,
Vụ phi vụ.
Dạ bán lai,
Thiên minh khứ.
Lai như xuân mộng kỷ đa thời,
Khứ tự triêu vân vô mịch xứ!

Dịch nghĩa

Rằng hoa, thì không phải là hoa,
Rằng mây, thì không phải là mây.
Nửa đêm tới,
Sáng hôm sau lại đi mất.
Khi đến thì như giấc mộng xuân không được bao lâu,
Khi đi thì như mây trời không biết đâu mà tìm lại được

Hoa Phi Hoa của Bạch Cư Dị đã cho chúng ta cảm nhận được nỗi lòng thầm kín của nhà thơ. Lối nói u hoài, vương một nỗi buồn riêng kín đáo để lại ấn tượng mạnh đến độc giả. Một hình ảnh nhân sinh của khổ lụy vô thường, mọi thứ thuận theo lẽ tự nhiên cứ đến rồi lại đi. Những thi phẩm của ông luôn được bạn đọc đánh giá cao và đón nhận mạnh mẽ. Cảm ơn các bạn đã theo dõi bài viết này của chúng tôi!

Băn Khoăn

Băn Khoăn

Băn Khoăn (Xuân Quỳnh)

Trang đầu tập thơ Pêtôphi, anh viết:
“Anh tặng em một vườn hoa thơ yêu nước
Của thi hào cách mạng người Hung
Chắc ít ra em cũng hái được vài bông!”

Tiếng anh yêu bên tai nhè nhẹ
Cảm ơn anh những ý mong đẹp đẽ
Hi vọng anh cháy bỏng ước mơ em
Như người xưa bao ngày tháng đi tìm
Bông hồng đỏ để mang về hạnh phúc
Em cũng muốn tặng anh một bông hoa thắm sắc
(Một bài thơ hay nhất của em)

Mà tài năng như lửa mới nhen
Bên đám lửa huy hoàng rừng rực cháy
Đường tới vườn thơ hoa hồng lộng lẫy
Dưới hoa hồng nào mà chẳng nhiều gai
Bàn chân em mới bỏ guốc, chưa chai
Tránh sao khỏi sầy da rớm máu
Ai có làm thơ mới hiểu những nỗi khổ đau nung nấu
Khi ý mình chưa gửi được vào thơ
Lòng băn khoăn từng phút từng giờ
Như viết lá thư yêu chưa nói hết điều muốn nói
Em sẽ đi, rừng thơ vẫy gọi
Dù con đường có lắm chông gai
Vì lòng em mang hoài bão ngày mai:
Trồng một vườn hoa, một vườn hoa dù nhỏ bé
Dâng cho đời và tặng anh yêu quí
Chút hương thơm, ý đẹp của lòng em

1962

Bài thơ hay các bạn vừa xem là bài “Băn Khoăn” của tác giả Nguyễn Thị Xuân Quỳnh. Thuộc tập Chồi Biếc (1963), danh mục Thơ Xuân Quỳnh trong Những Tác Phẩm Thơ Tiêu Biểu Và Nổi Tiếng. Hãy cùng đọc và thưởng thức những tác phẩm khác, còn rất nhiều những bài thơ hay đang chờ đợi các bạn!