Kiều trang phơi phới gót thanh tao
Đưa đón thời duyên mặc lý đào
Nhụy một khuôn vàng gương náu bụi
Cánh ba tầng ngọc tháp vươn cao
Lòng kia vẫn thẳng dù vương vít
Hương ấy càng xa lại ngạt ngào
Biết mặt gió xuân từ mấy độ
Mà hoa quân tử ý chưa trao
Những bài thơ về áo dài luôn được đông đảo các bạn đọc yêu quý bởi đây là một biểu tượng độc đáo trong văn hóa của người Việt. Trong chùm thơ này có nhiều điều khiến người ta yêu thích chính là áo dài trắng gợi cảm xúc của một thời cắp sách tới trường và áo dài xứ Huế thân thương. Hãy cùng chúng tôi tìm hiểu những bài thơ về áo dài hay nhất dưới đây bạn nhé!
Nội Dung
Tuổi học trò gắn liền với những tà áo dài trắng và đó cũng chính là lý do những bài thơ về áo dài trắng lại phổ biến đến vậy. Đó là một thời hồn nhiên đầy ngây ngô với những rung động đầu đời. Nếu hoa phượng tượng trưng cho mái trường, vào khoảnh khắc chia xa thì với áo dài trắng càng làm con người ta thêm phần ngẩn ngơ. Bên cạnh đó màu áo này cũng chính là màu tượng trưng cho vẻ đẹp của người thiếu nữ.
Này cô bé còn mơ thời áo trắng Khúc khích cười sao lại ngó bâng quơ Để trời đêm chỉ toàn ánh sao mờ Hồn tập tễnh làm thơ thời mới lớn
Này cô bé có bước chân chim sáo Đang vui cười sao bỗng bặt im ngay Để đưòng về sao nhiều lá me bay Tà áo trắng như là bao cánh bướm
Này cô bé mái tóc dài tha thướt Kẹp bồng bềnh trói buộc mảnh tình si Đang cười vui sao bỗng chớp hàng mi Hồn phiêu bạc bỗng thành mây viễn xứ
Này cô nhỏ… sao lại nghiêng vành nón Để vô tình mây trắng vẩn vơ bay Giận ai đâu… sao lại lỡ thở dài Thơ viết mãi vẫn chưa vào cung bậc
Này cô nhỏ… có còn hay hờn dỗi Tóc buông dài vương sợi nhớ tương tư…
Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng Em chở mùa hè của tôi đi đâu ? Chùm phượng vĩ em cầm là tuổi tôi mười tám Thuở chẳng ai hay thầm lặng – mối tình đầu
Mối tình đầu của tôi có gì ? Chỉ một cơn mưa bay ngoài cửa lớp Lá áo người trắng cả giấc ngủ mê Lá bài thơ cứ còn hoài trong cặp Giữa giờ chơi mang đến lại…. mang về.
Mối tình đầu của tôi là anh chàng tội nghiệp Mùa hạ leo cổng trường khắc nỗi nhớ vào cây Người con gái mùa sau biết có còn gặp lại Ngày khai trường áo lụa gió thu bay… Mối tình đầu của tôi có gì ? Chỉ một cây đàn nhỏ Rất vu vơ nhờ bài hát nói giùm Ai cũng cũng hiểu – chỉ một người không hiểu Nên có một gã khờ ngọng nghịu mãi… thành câm.
Những chiếc giỏ xe trưa nay chở đầy hoa phượng Em hái mùa hè trên cây Chở kỷ niệm về nhà Em chở mùa hè đi qua còn tôi đứng lại Nhớ ngẩn người tà áo lụa nào xa.
Có những nỗi buồn tưởng đã ngủ yên Nhưng cứ thao thức mãi trong tiềm thức Bài thơ xưa bỏ quên trong kí ức Phải chăng là nỗi buồn tuổi hai mươi
Có chút ngây thơ trong những tiếng cười Tình yêu không là suy tính thiệt hơn Yêu thật nhiều mà vẫn thấy cô đơn Trang giấy trắng viết đầy tên nỗi nhớ
Có những bài thơ nửa chừng dang dở Sao vẫn còn ảo vọng tuổi hai mươi Giữ trong tim giọng nói tiếng ai cười Như bảo vật là niềm đau chôn giấu
Có những muộn phiền cứ mãi gọi tên Khi tất cả chỉ còn là trống vắng Bài thơ xưa của một thời áo trắng Bây giờ đọc lại thấy mình ngây ngô
Thời áo trắng tháng ngày xưa cũ Mộng trong mơ ấp ủ học đường Vào thu lá úa dặm trường Thơ ngây xa thẳm má hường nhạt phai
Còn đâu nữa áo dài ngày trước Nhặt lá vàng lướt thướt u buồn Để hồn e ấp mây tuôn Một thời ngây dại sao luôn nhớ hoài
Nữ sinh hỡi ngồi ngoài sông đó Chờ đợi ai đến ngỏ lời yêu Đêm về uớc mộng thật nhiều Mai vào lớp học còn phiêu chữ tình
Rằng cảm tác qua hình minh hoạ Thêm vần thơ thành quả bài này Vài câu song thất tỏ bày Chung vui bạn hữu sáng ngày bên nhau
Thế giới ảo trước sau như một Mối chân tình thắt cột tim yêu Mộng về thơ tả đôi điều Hình thơ gói trọn phiêu diêu uớc nguyền…
Thời thơ dại trinh nguyên dáng ngọc Biết bao là lửa bốc mộng mơ Bây giờ xưa cũ xa mờ Nỗi niềm ký ức vào thơ nhớ về…
Em không đến mùa thu năm ấy nữa Em không đến trường cả mùa thu năm sau Chiếc lá rụng xuống hoàng hôn xẹt lửa Theo mùa thu tiếc nuối chảy qua cầu
Tháng năm buồn ghềnh thác vực sâu Câu thơ chở chòng chành tiếng khóc Tôi uống cạn dòng sông trong vốc tay kí ức Nghe mùa thu xa lắc ngấm vô lòng
Biết em còn đến lớp với tôi không Lo phấp phỏng tháng ngày trôi vội vã Nắng kí thác đời mình trên sắc lá Mới hiểu mùa thu đánh tráo tuổi xanh rồi
Tôi quá tuổi học trò từ ấy em ơi Chiều nay trước cổng trường rươm rướm mắt Chưa kịp nhặt mùa thu vừa chạm đất Con gái tôi tan lớp giục tôi về.
Trong buổi chiều nhạt nắng Nhẹ nhẹ gió heo may Cuốn trôi từng chiếc lá Mùa thu trong mắt nai
Em dịu dàng tha thướt Thời áo trắng mộng mơ Mắt long lanh trong biếc Là cả một trời thơ
Lời tỏ tình sao khó Nói mãi chẳng thành câu Len lén nhìn sang đó Vô tình mắt chạm nhau
Một thời ta nhút nhát Một thời yêu ngu ngơ Lần đầu tiên say đắm Lặng buồn đêm bơ vơ…
Đêm vắng lang thang tìm ký ức Phố buồn trở giấc thức cùng ai Gõ tên trường cũ tôi tìm kiếm Chút kỷ niệm buồn dẫu đã phai
Trường cũ hiện về trên cửa sổ Phượng hồng, áo trắng vẫn đầy sân Bóng ai thấp thoáng như thầy cũ Nỗi nhớ ngày xưa bỗng thật gần
Mái tóc của thầy giờ đã bạc Sợi còn, sợi mất, sợi cô đơn Ngày tôi rời lớp thầy còn trẻ Giờ bóng thầy đang ở cuối đường
Gió đã theo về tận chốn xa Thời gian phong kín tháng năm qua Mái trường rêu phủ màu hoang phế Tôi biết tìm đâu tuổi ngọc ngà..?
Áo trắng còn thương tuổi học trò Đường xưa in dấu vết ngây thơ Bao năm xa cách còn chưa nhạt Màu áo vương đầy tuổi mộng mơ.
Áo trắng học trò tuổi trắng trong Thêu hoa dệt gấm ngát hương lòng Em về qua phố chiều phai nắng Tóc gió nghiêng che má ửng hồng
Áo trắng em bay giữa phố phường Lòng em chưa để một tơ vương Hoa rơi từng cánh trên đường vắng Hoa tỏa hương hay em tỏa hương?
Áo trắng em bay giữa nắng chiều Lòng em đã vướng bận thương yêu Sóng tình vùi lấp con tim nhỏ Đã ngẩn ngơ hồn dệt mộng yêu?
Tà áo em bay cuối nẻo đường Khuất rồi lối tắt lấp người thương Đường đời đâu dễ duyên tương ngộ Một phút xao lòng mãi vấn vương.
Mười sáu tuổi thuở hồn nhiên trong sáng Áo trắng ngần thêm duyên dáng ngây thơ Ngày hai buổi đến trường…những mộng mơ Tương lai đã mở ra chờ trước mặt
Ngày xưa đó…nhớ về càng se thắt Tiếng ve ngân, lòng̣ ai cắt nghẹn ngào Ôi mái trường bạn bè cũ…chốn nao Vắng xa để mỗi Hè xao xuyến dạ
Tà áo trắng, đơn sơ…mà đẹp lạ Tuổi học trò là tất cả trong tôi Mãi trong tim dù biết đã xa vời Vẫn luôn nhớ dẫu đường đời rẽ hướng
Hè lại đến bùi ngùi trông cánh phượng Kỷ niệm về hồn mộng tưởng đắm say Ước mơ tàn theo năm tháng đổi thay Tiếng ve khóc nỉ non hay lệ đổ.
Tháng ba về tung bay tà áo trắng Gửi tâm tình theo vạt nắng ban mai Học trò ơi nay đẹp lắm trang đài Cùng vẫy gọi đón tương lai rộng mở
Ta đi trong một chiều xuân niềm nở Gửi tình yêu vào nỗi nhớ mông lung Ngày tan trường chúng mình bước đi cùng Giấc mơ đẹp nơi tương phùng bạn hữu
Nếu rời xa bạn ơi đừng nũng nịu Giờ chia tay gửi trìu mến vào tim Để nhớ nhung cho ta phải đi tìm Tà áo trắng nay lim dim niềm nhớ
Học trò ơi nay sao không bày tỏ Tấm lòng trân có lẽ nhớ khôn nguôi Ngày chia tay cũng sẽ sắp đến rồi Rất đắm đuối áo tinh khôi một thuở.
Thuở xưa áo trắng mộng mơ Bên nhau trao gửi vần thơ học trò Cùng chung trên một chuyến đò Bến sông năm ấy câu hò mênh mang
Tuổi thần tiên thật mơ màng Để bao nỗi nhớ mênh mang bên cầu Cao cao khung cửa muôn màu Quên làm sao được tình đầu thuở xưa
Hôm nào em đứng dưới mưa Mãi chờ mãi đợi ai đưa mình về Trường kia lối cũ câu thề Một trời phượng nở đường quê thuở nào
Một thời thơ mộng biết bao Nam thanh nữ tú ngọt ngào dễ thương Phượng ơi cháy đỏ sân trường Cùng nhau đi tiếp con đường tương lai.
Gặp lại em ngược hướng giữa dòng đời. Anh chợt nhớ về một thời áo trắng. Mái tóc dài nụ cười em toả nắng. Nhớ ánh mắt mình thầm lặng trao nhau.
Khi chia tay chưa kịp nói một câu. Mối tình khờ anh chôn sâu trong dạ. Nay tình cờ gặp nhau nơi xứ lạ. Ký ức quay về nhớ quá không quên.
Thuở mười lăm ta chung sách chung đèn. Vui tới trường ngồi kề bên chung lớp. Vai sánh vai trên con đường bóng rợp. Ngắm chim chuyền cành ca hót líu lo.
Mãi không quên ngày ấy thuở học trò. Ước một lần cho tuổi thơ quay lại. Chưa chia ly để mình bên nhau mãi. Duyên thắm màu như hoa cải vàng bông.
Em chưa lên đò ngày ấy sang sông. Anh là chàng trai trắng trong chưa vợ. Trời se tơ cho mình nên duyên nợ. Tình thắm màu như hoa nở mùa xuân.
Ai cũng có tình dại khờ để nhớ Tuổi học trò còn đó những ước mơ Nhặt phượng hồng ghép vội mấy vần thơ Ngơ ngẩn đợi sau những giờ tan lớp
Hàng phượng vĩ nghiêng mình che bóng rợp Tiếng ve ngân bản hợp xướng tình đầu Lời tỏ tình lưu trong vở từ lâu Không dám trao ướt lem màu mực tím
Gói tâm tư ôm nỗi niềm phong kín Nhớ thương thầm tà áo trắng thơ ngây Mối tình đầu đành trôi theo gió mây Dòng lưu bút còn đây em nào thấy
Bao năm qua theo dòng đời xô đẩy Phút ban đầu đâu dễ mấy ai quên Cây phượng già vẫn còn khắc hàng tên Tuổi học trò êm đềm còn đâu nữa..!
Người con gái Huế được đặc trưng bởi màu áo tím, và đây cũng chính là nguồn cảm hứng để viết lến các bài thơ về áo dài Huế. Ở đó ta cảm nhận được một cái gì đó rất Huế, rất mộng mơ. Một mảnh đất với sự trữ tình, thủy chung son sắt. Chính những bài thơ về áo dài Huế đã làm con người ta thêm yêu và thêm quý mảnh đất này.
Em như cánh bướm dễ thương Áo dài tím Huế vấn vương gợi tình Bóng hồng lưu luyến lung linh Dịu dàng tha thướt đẹp xinh ngàn đời
Tung bay trước gió buông lơi Yểu điệu tà áo em ơi ngỡ ngàng Cõi yêu hồn phách bao chàng Thẹn thùng duyên dáng che ngang má hồng
Sợi tinh khiết trải mềm cong Say tình mộng ảo êm trong sắc màu Trinh nguyên ngây ngất xuyến xao Nuốt từng cảm xúc tuôn trào áng thơ
Hồn tôi thi sĩ mộng mơ Tinh khôi áo trắng tuổi thơ học trò Vô tư trong sáng chẳng lo Qua rồi cái tuổi thập thò chớm yêu
Vấn vương chưa dám lời nhiều Tình xưa lưu giữ bao điều ngẩn ngơ Hè về hồn mãi thẩn thờ Tiếng ve nức nở vu vơ nhớ hoài …
Anh tìm Huế nơi nắng chiều lịm tắt Nắng chiều tà hiu hắt cố đô xưa Dòng Hương xanh màu mắt em kỷ niệm Anh tìm Huế của những buổi chiều mưa
Tà áo tím, trót thương tà áo tím Nón ai nghiêng hờ hững đứng giữa dòng Mắt lệ buồn rơi mấy nhịp cầu cong Hơn đôi lần cố đô sầu môi mắt
Anh về Huế tìm dáng em không thấy Thẫn thờ tìm, thờ thẫn, thuở em xinh Ai quên ai đất Thần Kinh rêu phủ Khói thuốc anh hư ảo tựa dáng hình
Ơi áo tím, ơi nón nghiêng chiều nắng Hỡi đông phong, hỡi héo hắt thu sầu Này Tràng Tiền, này tiếng chuông Thiên Mụ Em gái cố đô đã lạc về đâu?
Em là Huế hay Huế anh trong ấy Hương Giang trôi hay làn tóc em anh Thôi tiễn biệt rồi ngóng chờ trong Huế Anh vẫn tìm em của những ngày xanh…
Giữ chút gì rất Huế đi em Nét duyên là trời đất giao hoà Dẫu xa một thời anh gặp lại Vẫn được nhìn em say lá hoa
Giữ chút gì rất Huế hiền ngoan Thề nguyện ai có cắt tóc dài Làm sao gió thổi cho bay tóc Và suốt mùa đông lạnh se vai
Giữ chút gì rất Huế mặn mà Dạ thưa ngọt lịm ai mê say Em đi gót nhẹ xanh hồn cỏ Và hơi thở mềm sương khói bay
Giữ chút gì rất Huế trang đài Nón nghiêng bóng nắng dáng thơ ngây Gặp anh, nón hỡi đừng nghiêng xuống Cho anh trông mắt ngọc mày ngài
Giữ chút gì rất Huế dịu dàng Áo trắng hai tà chắp cánh thơ Em như lụa mỏng bay trong phố Một chiều sương trắng ngỡ như mơ
Dẫu em rất Huế tự bao giờ Đừng để lòng như cung điện xưa Đừng cho anh suốt đời đứng đợi Trước cấm thành gọi chẳng ai thưa.
Thôi thế là em cách biệt rồi! Đường đi mỗi bước lại xa xôi Tim tím rừng chiều, tim tím núi Tim tím chiều hôm, tim tím mai
Ban chiều tim tím nhớ mong nhau Đêm tối kìa em tím rất nhiều Anh cúi xuống hôn màu tím giấy Thư về em, tím nét thương đau
Mai mốt rồi đây lầm cát bụi Anh lại đường xa trải kiếp người Tim tím rừng chiều, tim tím núi Chiều hôm nhiều tím thế em ơi!
Em anh ơi? Theo anh về xứ Huế! Xứ bao năm mắt quế với môi trầm Đóa sen hồng đẹp dưới đợt mưa râm Hàng phượng vỹ dầm mình qua mùa lũ
Quên đi nhé, chuyện ngày xưa đã cũ Huế chờ em nghiêng tà áo thờ ơ Như Quỳnh lưu khoe sắc dưới trăng mờ Tiếng duyên dáng của nàng thơ đất Huế
Huế vẫn thế, bao đời nay vẫn thế Hương Giang trôi, còn trôi mãi ngàn năm Nhịp Tràng Tiền đâu còn quá xa xăm? Em anh ơi, em có về xứ Huế?!
Có một Huế mờ sương trong kỷ niệm Nước sông Hương xanh tận đáy chân trời Một tiếng dạ! Thoáng nghe lòng xao xuyến Tà áo dài tha thướt ướt hoàng hôn.
Có một Huế dịu dàng trầm mặc như tranh Sao tiếng sóng ở trong lòng cứ vỗ? Nếu không có dòng Hương, thuyền em qua Bạch Hổ Xuôi Trường Tiền còn đâu nữa Huế thơ?
Huế của em có Núi Ngự, Nam Giao Những thành quách, đài rêu phong lịch sử Làn mây bạc bay ngang trời Thượng Tứ Biêng biếc dòng Hương xanh điệu mái nhì.
Nhưng ngàn đời Huế vẫn cứ mộng mơ Vẫn còn mãi trong tôi, một tình yêu dịu ngọt Có một Huế nắng vàng như mật rót Một trời nắng miền Trung đến Huế cũng xiêu lòng.
Đã có lần thăm xứ huế mộng mơ Mảnh đất thân thương còn nhớ hôm nào Cô gái huế vẫn thướt tha tà áo Thắm môi cười một màu tím thủy chung
Bên dòng sông hương những bước chập chùng Thuyền giấy gấp thả trôi theo dòng nước Tà áo tím dấu chân son rảo bước Nét thanh tao nhẹ gót, mắt, môi cười
Nón bài thơ.. nghiêng che nụ cười tươi Và giọng nói âm trầm sâu lắng là Màu tím huế . ngàn xưa còn để lại Đến bây giờ .và mãi mãi mai sau
Ta áo kia luôn giữ thắm một màu Tím của huế ngàn sau luôn son sắc Như tình ai kết tơ lòng bền chặt Thoáng bồi hồi mơ mộng với huế yêu.
Trên đây là những bài thơ về áo dài đã được chúng tôi tuyển chọn và chia sẻ với bạn. Thông qua những bài thơ này chúng ta có thể cảm nhận sâu sắc vẻ đẹp của người con gái Việt trong tà áo dài duyên dáng. Và bây giờ hình ảnh này đã không còn gói gọn trong biên giới lãnh thổ nữa mà nó đã được mang ra quốc tế như là một biểu tượng và là nét độc đáo của văn hóa việt. Đừng quên đón đọc những bài viết tiếp theo của chúng tôi để cập nhật những bài thơ hay nhất bạn nhé!
Ôi ngắn ngủi là những giờ họp mặt!
Ôi vội vàng là những phút trao yêu!
Vừa nắng mai sao đã đến sương chiều?
Em hờ hững, để cho lòng anh lạnh.
Em có nhớ một buổi chiều yên tịnh
Chúng ta chìm trong một biển ái ân,
Chúng ta say trong chén rượu tuyệt trần,
Mà tình ái rót đầy dâng bạn mới.
Anh gọi nhỏ kể tai em: “Em hỡi!”
Trên tay anh em bèn viết: “Anh ơi”.
Rồi ngó mê nhau, ta mỉm mắt cười,
Và lặng lẽ thấy lòng cao chín bệ.
Không cần nói. Trái tim dường mở hé,
Hoa muôn năm nghe nở tiếng thần tiên
Trái tim ngừng trong một lúc vô biên:
Thời gian hết; trời đất không có nữa…
Em lúc ấy nhìn anh như lệ ứa,
Êm ái như trong ngó có mùi hương.
Trong mắt em anh tưởng thấy thiên đường,
Ôi hạnh phúc! Anh gục đầu, nhắm mắt…
Sao ngắn ngủi là những giờ họp mặt?
Sao vội vàng là những phút trao yêu?
Vừa nắng mai, sao đã đến sương chiều
Em hờ hững, để cho lòng anh lạnh.
Hỡi các thiên thần, thiên thần của Chúa, thiên thần bình an và hoan lạc, mang cho tôi xin một tràng hoa.
Tôi muốn tắm trong đại dương ánh sáng, trong biển hồn kính mến thiêng liêng.
Nhiều phép lạ bởi trời đưa xuống, người thế gian nghẹn ngào vì cảm mộ khi quan chiêm công trình thần bí Đấng Tối Cao.
Hỡi các thiên thần, thiên thần của Chúa, thiên thần bình an và hoan lạc, có thấy chăng ánh hào quang tỏ dần, màu sắc trắng tuyết, hình thể đồng trinh, linh hồn hiển hiện giữa loài người?… Lòng vội ngỡ là hồn á thánh, thơ, tinh tuý nguyện cầu – đáng bốc lên thành hương thơm, thanh khí, mà xuống trần gian chịu kiếp làm người!
Hỡi các thiên thần, thiên thần của Chúa, thiên thần bình an và hoan lạc, hãy hoan hô các Mẹ và Chị dòng thánh Phanxicô xuống giữa loài người mà an ủi cho chúng tôi, những kẻ trầm luân yếu đuối, bệnh tật, hủi phong.
Tôi muốn cao ngâm những lời ca ngợi đầm khát khao trong suối ngọt ngào khi Chị, Mẹ cất tiếng hát: Chúa cứu tôi! Chúa cứu tôi!
Tôi muốn trọn đời ngưỡng mộ vẻ trắng trong nguyên vẹn, nguồn tươi, ánh sáng, thơ vì tất cả đây là hình tượng của
LINH HỒN THANH KHIẾT
Hỡi các thiên thần, thiên thần của Chúa, thiên thần bình an và hoan lạc, hãy tung hoa hồng, hoa súng, tiếng hát thanh tao, hơi nhạc đẫm hương và tưới tràn trề đức hạnh, can đảm cùng hạnh phúc xuống cho những người hầu Chúa.
Phanxicô Trí
Cảm tạ Chúa
Đêm thứ tư 24 octobre 1940
Bài thơ này nguyên được viết bằng tiếng Pháp với tiêu đề La pureté de I’ame, và được chính Hàn Mặc Tử dịch sang tiếng Việt.
Tình yêu thực sự là điều mà tất cả chúng ta đều đang kiếm tìm trong cuộc đời này. Hãy cùng phongnguyet.info đến với bài viết 13 câu nói về tình yêu thực sự hay ý nghĩa trọn vẹn mà ai cũng nên ghi nhớ ngay sau đây để cảm nhận đâu và thế nào là tình yêu thực sự trong cuộc đời này, bạn nhé!
Hy vọng bài viết 13 câu nói về tình yêu thực sự hay ý nghĩa trọn vẹn mà ai cũng nên ghi nhớ trên đây của phongnguyet.info thực sự có ý nghĩa đối với cảm xúc và chuyện tình yêu của bạn. Hãy mạnh mẽ lên các chàng trai, cô gái, rồi bạn cũng sẽ tìm thấy tình yêu đích thực cho riêng mình mà thôi. Đừng quên cùng chúng tôi chia sẻ bài viết này đến với nhiều người hơn nữa nhé!
Mảnh vườn xưa cây mỗi ngày mỗi xanh Bà mẹ già tóc mỗi ngày mỗi bạc Hai ta ở hai đầu công tác Có bao giờ cùng trở lại vườn xưa? Hai ta như ngày nắng tránh ngày mưa Như mặt trăng mặt trời cách trở Như sao hôm sao mai không cùng ở Có bao giờ cùng trở lại vườn xưa? Hai ta như sen mùa hạ cúc mùa thu Như tháng mười hồng tháng năm nhãn Em theo chim đi về tháng tám Anh theo chim cùng với tháng ba qua Một ngày xuân em trở lại nhà Nghe mẹ nói anh có về anh hái ổi Em nhìn lên vòm cây gió thổi Lá như môi thầm thĩ gọi anh về Lần sau anh trở lại một ngày hè Nghe mẹ nói em có về bên giếng giặt Anh nhìn giếng, nước sâu trong vắt Nước như gương soi lẻ bóng hình anh Mảnh vườn xưa cây mỗi ngày mỗi xanh Bà mẹ già tóc mỗi ngày mỗi bạc Hai ta ở hai đầu công tác Có bao giờ cùng trở lại vườn xưa?
Một nét phong cách thơ Tế Hanh là cảm xúc chân thực và cách diễn đạt cũng rất chân thực bằng ngôn ngữ giản dị, tự nhiên và rất giàu hình ảnh. Thơ ông là một tiếng nói nhỏ nhẹ, hiền lành, bình dị mà tha thiết nên rất dễ đi vào lòng độc giả một cách tự nhiên và sâu sắc. Có thể lấy bài thơ “Vườn xưa” trên đây làm một ví dụ tiêu biểu. Đây là một bài thơ chủ yếu là tám tiếng, có đôi câu bảy và chín tiếng xen cài vào. Khổ thứ nhất được lập lại thành khổ thứ sáu. Trong sáu khổ thơ, tình yêu đôi lứa, tình mẹ con, tình quê hương hòa quyện vào nhau. Nổi bật hơn cả, bài thơ là một khúc tình ca với nhân vật chính là hai ta: anh và em. Đôi lứa này do ở hai đầu công tác nên luôn phải cách biệt nhau. Họ cùng nuối tiếc nhớ thương ngày tháng đã qua và chung một lời tự hỏi: “Có bao giờ cùng trở lại vườn xưa?”
Ý tưởng vừa nói cũng được thể hiện ngay trong khổ thơ mở đầu:
” Mảnh vườn xưa cây mỗi ngày mỗi xanh Bà mẹ già tóc mỗi ngày mỗi bạc Hai ta ở hai đầu công tác Có bao giờ cùng trở lại vườn xưa?”
Hai câu đầu đặt theo lối đối sách bộc lộ sức mạnh của thời gian. Chính thời gian đã làm cho cây cối ngày mỗi xanh thêm, tốt tươi, sầm uất thêm. Cũng chính thời gian đã làm tóc bà mẹ mỗi ngày mỗi bạc thêm, xơ xác, già nua thêm. Đó là quy luật tự nhiên không sao thay đổi được. Hai câu sau nêu lên hoàn cảnh cách biệt của đôi lứa và bày tỏ một ước mơ, một hy vọng được gặp lại, được “cùng trở lại vườn xưa”.
Cũng chính sức mạnh của thời gian đã làm ước mơ hy vọng nói trên của lứa đôi này trở nên xa xôi khó thực hiện, có bao giờ mà cứ tưởng như chẳng bao giờ. Câu thơ này được lặp lại đến những ba lần cũng chính là tình điệu chủ yếu của bài thơ.
Bởi thế hai khổ thơ tiếp đó chẳng qua là tác giả minh họa cho rõ thêm tình điệu vừa nói bằng các phép so sánh :
” Hai ta như ngày nắng tránh ngày mưa Như mặt trăng mặt trời cách trở Như sao Hôm sao Mai không cùng ở Có bao giờ cùng trở lại vườn xưa? Hai ta như sen mùa hạ cúc mùa thu Như tháng mười hồng tháng năm nhãn Em theo chim em đi về tháng tám Anh theo chim cùng với tháng ba qua.”
Rất nhiều phép so sánh đã được sử dụng ở đây để không những nhấn mạnh vào sự xa cách của đôi lứa mà còn thể hiện một cách sinh động tài tình trạng thái của tâm hồn, một trạng thái bất an, bứt rứt, băn khoăn của con người trong tình huống muốn gặp lại người thương nhưng thật khó. Cái khó đó chẳng khác nào ngày nắng/ngày mưa, mặt trăng/mặt trời, sao Hôm/sao Mai, sen mùa hạ/cúc mùa thu, tháng mười hồng/tháng năm nhãn, đi về tháng tám/tháng ba qua. Nhà thơ đã so sánh cái khó đó cùng các hiện tượng trong vũ trụ phải chăng muốn ngầm nói đó là quy luật, là định mệnh … Cách so sánh ví von trên đậm chất dân gian đặc biệt là hai câu cuối khổ thơ sau :
“Em theo chim em đi về tháng tám. Anh theo chim cùng với tháng ba qua” khiến độc giả không khỏi nghĩ đến lời tục ngữ: “Tháng tám chim qua/ tháng ba chim về”.
Đoạn tiếp đó thật ra cũng chỉ để làm rõ đoạn trên :
” Một ngày xuân em trở lại nhà Nghe mẹ nói anh có về hái ổi Em nhìn lên vòm cây gió thổi Lá như môi thầm thĩ gọi anh về. Lần sau anh trở lại một ngày hè Nghe mẹ nói em có về bên giếng giặt Anh nhìn giếng, giếng sâu trong vắt Nước như gương soi lẻ bóng hình anh.”
Phép trùng lặp, phép đối xứng được sử dụng nhiều trong bài thơ này đặc biệt là hai khổ thơ trên đây: một ngày xuân, một ngày hè, em trở lại, anh trở lại, em nhìn lên ngọn cây, anh nhìn giếng, lá như môi, nước như giếng… Hai khổ thơ ghi lại những kỷ niệm cũ của hai người để cho thấy là họ khó có thể gặp nhau. Bởi lẽ tuy cả hai người đều đã có lần trở về vườn xưa nhưng kẻ về trước, người về sau chứ không được cùng về một lúc để được gặp nhau. Những hình ảnh anh hái ổi, lá như môi, em bên giếng giặt, nước như gương soi lẻ bóng hình anh… vừa trẻ trung chân thực vừa hồn nhiên gần gũi biết bao. Thấp thoáng trong bài thơ luôn có hình ảnh bà mẹ. Tuy nhà thơ rất kiệm lời về bà (hai lần “tóc mỗi ngày mỗi bạc” và hai lần nghe mẹ nói) nhưng độc giả vẫn hình dung ra được một cụ bà hiền từ nhân hậu. Bà cũng chính là người làm chứng cho cuộc tình của lứa đôi này, một cuộc tình thủy chung, tuy đẹp mà buồn. Những phút giây họ đã quấn quýt bên nhau chan hòa hạnh phúc lứa đôi và cả những phút giây từng người đã về đây nhớ thương tiếc nuối: nhìn lên ngọn cây gió thổi, nhìn giếng, giếng sâu trong vắt đều có mặt bà. Bà mẹ già như một ngọn lửa nhỏ nhen nhóm ít nhiều cũng làm ấm lại lòng của cô gái, của chàng trai và làm nồng ấm cả bài thơ xinh xắn. Sau cùng, tác giả lặp lại khổ thơ đầu để kết thúc bài thơ:
” Mảnh vườn xưa cây mỗi ngày mỗi xanh Bà mẹ già tóc mỗi ngày mỗi bạc Hai ta ở hai đầu công tác Có bao giờ cùng trở lại vườn xưa?”
Vẫn là một lời tự hỏi đầy khát khao tha thiết của sự bâng khuâng khắc khoải muốn được “cùng trở lại vườn xưa” với người yêu. Vườn xưa, nhan đề bài thơ, phải đâu chỉ là một khu vườn nhỏ đầy “hoa lá, rất đậm hương và rộn tiếng chim” (Từ ấy, Tố Hữu) mà đây có thể là một khung cảnh, một thời khoảng trăng mật của tuổi thanh niên, một thời êm đềm nồng đượm. Trước quy luật khắc nghiệt của thời gian, tất cả rồi đều sẽ tàn phai kể cả hạnh phúc của người làm chứng cho năm tháng hạnh phúc kia. Ngọn sóng thời gian sẽ cuốn hút tất cả đúng như một thi sĩ nào đó viết:
” Mây của trời rồi gió sẽ mang đi”
Tất cả chỉ còn là hoài niệm. Một lần hoài niệm là một lần được sống lại tuy không trọn vẹn như hương sắc thuở ban đầu. Hoa đã thành hoa khô. Bướm đã là bướm ép nhưng dẫu sao đó vẫn là quà tặng dành cho những ai là người nhân hậu thủy chung.
Trên đây chúng tôi đã dành tặng cho các bạn một bài thơ tiêu biểu cho phong cách thơ Tế Hanh. Bài thơ với bút pháp tả thực khiến người đọc như đang trải qua những cung bậc cảm xúc của thi sĩ luôn trực trào niềm nhớ thương quê nhà , người yêu và thể hiện khát khao ngày đoàn tụ của đôi lứa. Cảm ơn các bạn đã theo dõi bài viết này của chúng tôi!
Con yêu mẹ bằng ông trời Rộng lắm không bao giờ hết Thế thì làm sao con biết Là trời ở những đâu đâu Trời rất rộng lại rất cao Mẹ mong, bao giờ con tới! Con yêu mẹ bằng Hà Nội Để nhớ mẹ con tìm đi Từ phố này đến phố kia Con sẽ gặp ngay được mẹ Hà Nội còn là rộng quá Các đường như nhện giăng tơ Nào những phố này phố kia Gặp mẹ làm sao gặp hết! Con yêu mẹ bằng trường học Suốt ngày con ở đấy thôi Lúc con học, lúc con chơi Là con cũng đều có mẹ Nhưng tối con về nhà ngủ Thế là con lại xa trường Còn mẹ ở lại một mình Thì mẹ nhớ con lắm đấy Tính mẹ cứ là hay nhớ Lúc nào cũng muốn bên con Nếu có cái gì gần hơn Con yêu mẹ bằng cái đó À mẹ ơi có con dế Luôn trong bao diêm con đây Mở ra là con thấy ngay Con yêu mẹ bằng con dế
Nữ sĩ Xuân Quỳnh được mệnh danh là “Nữ hoàng của thơ tình yêu”, điều đó quả không sai khi trong gia tài thơ của chị có rất nhiều bài thơ tình hay được nhiều người yêu thích. Nhắc đến thơ chị, độc giả sẽ nhớ ngay đến một hồn thơ dịu dàng, nữ tính, luôn khát khao tình yêu và hạnh phúc gia đình.
Thơ Xuân Quỳnh là tiếng lòng thành thực của một tâm hồn phụ nữ với cách cảm, cách nghĩ đặc trưng của giới mình, là “tiếng nói tâm tình về những ngọt bùi, đắng cay ở đời, tiếng nói của tình yêu và tình mẫu tử”. Có thể nói bên cạnh mảng đề tài về tình yêu, những bài thơ chị viết cho con, cho thiếu nhi cũng là những vần thơ đẹp, bao nhiêu năm qua vẫn luôn tỏa nguồn sáng ấm áp trong lòng độc giả Việt Nam.
Chị viết cho trẻ thơ mà trước hết là cho những đứa con của mình bằng tất cả tình yêu thương ẩn chứa nhiều xót xa, âu lo. Chị thấu cảm đến tận đáy lòng những tâm tư suy cảm của con trẻ, nhìn thế giới bằng con mắt trong veo của trẻ thơ. Vậy nên những vần thơ viết về tình mẫu tử của chị toát lên vẻ đẹp của một trái tim nhân hậu, đằm thắm và bao dung. Bài thơ Con yêu mẹ có thể nói lên tất cả điều đó.
Bài thơ Con yêu mẹ là lời thỏ thẻ của con và lời thủ thỉ của mẹ đang trò chuyện cùng nhau. Người đọc có thể hình dung ra cảnh người mẹ đang ôm đứa con vào lòng và hỏi: “Con có yêu mẹ không?”. Và sau khi đứa con trả lời xong, hẳn người mẹ nào cũng hỏi tiếp: “Con yêu mẹ như thế nào?”. Và như thế câu chuyện của hai mẹ con cứ được tiếp tục bằng những câu hỏi đáp mà nhiều khi chỉ có trái tim người mẹ và sự hồn nhiên vô tư của con mới có thể cảm nhận được.
Bài thơ được mở đầu ngay bằng câu trả lời của con trẻ: “Con yêu mẹ bằng ông trời/ Rộng lắm không bao giờ hết”. Đối với con mắt trẻ thơ cái rộng lớn nhất chính là ông trời, không có cái gì to tát, lớn lao hơn thế. Trẻ con thường lấy hình ảnh đó để chứng tỏ mức độ tột cùng của so sánh. Rồi con yêu mẹ bằng Hà Nội, bằng trường học… Với tư duy của trẻ thơ, đứa con muốn lấy muôn vật từ lớn đến nhỏ, từ những gì cao rộng nhất đến những cái gần gũi và thân thiết nhất để diễn tả tình cảm của con với mẹ.
Hà Nội – thành phố có ngôi nhỏ của con, có những con đường đã trở nên quen thuộc, con sẽ gắn với lòng yêu mẹ. Trường học là nơi con đến hàng ngày, vậy nên: “Con yêu mẹ bằng trường học/ Suốt ngày con ở đấy thôi”, như vậy hai mẹ con sẽ suốt ngày được ở bên nhau: “Lúc con học lúc con chơi/ Là con cũng đều có mẹ”.
Và cuối cùng tình yêu của con với mẹ được diễn tả bằng một hình ảnh vô cùng “trẻ thơ”: “À mẹ ơi có con dế/ Luôn trong bao diêm con đây/ Mở ra là con thấy ngay/ Con yêu mẹ bằng con dế”. Hình ảnh “con dế” xem ra ngộ nghĩnh đáng yêu và gây hiệu quả về mặt tình cảm với người mẹ. “Con yêu mẹ bằng con dế” mới chính là tình cảm thực của con trong cách hình dung của trẻ nhỏ.
Tình cảm đó đâu phải là cái gì quá trừu tượng mà rất cụ thể gần gũi thân thiết như vật bên con hàng ngày. Con dế là kết quả bài học tình cảm mà đứa con nhận được thông qua quá trình vận động tư duy theo lời dẫn dắt khéo léo tự nhiên của người mẹ. “Giá có cái gì gần hơn/ Con yêu mẹ bằng cái đó”. Và liên tưởng của đứa con khiến cho người mẹ và người đọc bật cười thú vị bởi tư duy vừa quen vừa lạ.
Thơ viết về tình cảm của mẹ dành cho con thì nhiều nhưng thơ viết về tình yêu của con với mẹ có lẽ mới chỉ có Xuân Quỳnh mới diễn tả thật ngộ nghĩnh, trong trẻo và dễ thương đến như vậy. Xuân Quỳnh từng thổ lộ: “Thơ tôi đó là món quà của một bạn nhỏ ngày xưa tặng các bạn nhỏ bây giờ”.
Cuộc đời mồ côi đã khiến chị hiểu tình mẫu tử thiêng liêng, cần thiết và quí giá như thế nào đối với con trẻ. Phải chăng chính vì thế chị dồn nén tất cả tình thương yêu nồng nàn dành cho các con như một cách bù đắp những thiếu hụt tình cảm và trống trải của đời mình. Và phải chăng tâm hồn thành thực ấy chính là sức hút mạnh mẽ của thơ Xuân Quỳnh với độc giả Việt Nam.
Và đặc biệt cái tình mẫu tử ấm áp tốt lành ấy đã gieo vào lòng con trẻ sự vị tha và tình yêu thương cao thượng. Làm sao không nhớ không yêu một bài thơ như bài thơ “Con yêu mẹ”.
Bài thơ Con Yêu Mẹ của Xuân Quỳnh được mọi người vô cùng yêu mến. Chủ đề thơ Xuân Quỳnh thường là những vấn đề nội tâm: kỷ niệm tuổi thơ, tình yêu gia đình. Bà được mệnh danh là nữ hoàng thơ tình bởi những chùm thơ đầy ngọt ngào, đặc biệt là tình cảm gia đình đằm thắm. Mời các bạn đón xem bài viết này và cảm nhận hết ý nghĩa của bài thơ. Cảm ơn quý độc giả đã quan tâm và theo dõi!